“Lúc mẹ mất, anh mới chỉ bốn tuổi, ký ức về mẹ giờ đã mờ nhạt dần rồi.”
Giọng của Sở Yến Thâm nhẹ tênh, như sợ làm vỡ vụn những mảnh ký ức mong manh mà các bác sĩ tâm lý từng nhiều lần cố giúp anh quên đi.
Tống Thi Nghiên chưa từng thấy anh buồn đến thế, cô xót xa nắm lấy tay anh. Cổ tay đeo chiếc vòng nhỏ đặt đúng vào hõm tay anh, theo nhịp thở nhẹ lay động, để lại cảm giác lạ lẫm lạnh lạnh như ngứa trên da.
“Sáng hôm đó trời rất lạnh, mẹ dỗ anh đến lớp mẫu giáo. Trước cổng, anh còn nhõng nhẽo đòi tối phải được ăn kẹo hồ lô. Mẹ cười dịu dàng vẫy tay tạm biệt, hứa buổi tối sẽ cùng ba đưa anh đi ăn vịt quay. Bảo anh cố gắng ở trường bảy tiếng thôi, hết giờ sẽ đến đón.”
Dường như chạm đến đoạn ký ức ấm áp nhất trong tuổi thơ, Sở Yến Thâm cúi đầu, nước mắt bất ngờ rơi lên mu bàn tay Tống Thi Nghiên. Tay cô khẽ run, đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây