Bây giờ gặp được Tống Thi Nghiên, Kỷ Vân Phi thấy cô dịu dàng hiền hậu, chẳng khác gì chị gái năm xưa, mà trong lòng lại càng bất an hơn. Lỡ đâu mọi thứ lại lặp lại từ đầu thì sao?
May mắn là sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Kỷ Vân Phi nhận ra Tống Thi Nghiên không hoàn toàn giống chị gái mình. So với sự nhẫn nại và bao dung đến mức không có lấy một chút phản kháng của chị, Tống Thi Nghiên nhiệt thành hơn, táo bạo hơn, rạng rỡ và đầy sức sống. Bên trong cô cũng vững vàng hơn, có chính kiến rõ ràng. Cô còn lớn hơn Sở Yến Thâm hai tuổi, cư xử có nguyên tắc, đôi khi còn có thể kìm được thằng bé sâu sắc khó đoán này.
Kỷ Vân Phi không muốn trở thành kiểu người lớn hay can thiệp vào chuyện tình cảm của người trẻ. Nhưng từ nhỏ bà ấy đã thay mẹ chăm sóc Sở Yến Thâm, tự mình đóng vai người mẹ suốt ngần ấy năm. Một khi đã là người nuôi dưỡng, sao có thể không lo lắng cho đứa trẻ mình yêu thương?
Cả nhà ăn tối xong, mọi người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi. Kỷ Vân Phi kéo tay Tống Thi Nghiên, hỏi han đủ thứ.
“Yến Thâm là kiểu người kín đáo, có chuyện gì cũng hay giấu trong lòng. Bây giờ nó có người yêu rồi, dì cũng yên tâm hơn nhiều.” Vừa nói, bà ấy vừa đưa tay gạt nước mắt: “Nó là đứa khổ từ bé, dì...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây