Vinh Văn Diệp tức tối dập máy, quay lại trước mặt Tống Thi Nghiên, cúi người lau nước mắt cho cô bằng tay áo: “Thi Nghiên đừng sợ, cậu chỉ đùa với mẹ cháu thôi. Chúng ta ở đây tạm một đêm, mai ba cháu chuyển tiền xong, cậu sẽ đưa cháu về nhà.”
Người phụ nữ vẫn nằm im lìm ở góc phòng nghe thấy giọng ông ta nhỏ nhẹ như vậy thì quay sang nhìn. Nhìn cô bé con cũng bị đối xử tàn nhẫn như mình, ánh mắt cô ấy nhìn Vinh Văn Diệp càng lúc càng lạnh lùng khinh bỉ.
Ánh mắt đó khiến ông ta phát điên. Ông ta lao tới, túm lấy tóc cô ấy, trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt mệt mỏi ấy: “Cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì đấy hả? Nếu không phải chồng cô cướp cô khỏi tay tôi, rồi đuổi tôi khỏi thủ đô như chó hoang, thì tôi có ra nông nỗi này không?”
Kỷ Vân nhìn người từng là bạn thanh mai trúc mã năm xưa mà lòng đầy thất vọng. Cô ấy không ngờ ông ta ta đã biến dạng thành một con người như thế này từ lúc nào.
Nhận ra cô ấy định nói gì đó, Vinh Văn Diệp liền giật phăng miếng băng dán trên miệng cô ấy, giọng đầy kích động: “Nói đi, cô cứ nói! Năm đó cô bỏ tôi theo hắn, cô cũng biện minh đủ kiểu. Nghe thì hay ho đấy, nhưng rốt cuộc chẳng qua là vì tham giàu khinh nghèo thôi đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây