Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 151:

Chương Trước Chương Tiếp

Tống Thi Nghiên định cười để bà ấy yên lòng, nhưng nước mắt đã rơi trước cả nụ cười.

Cô vẫn còn nhớ như in, năm cô sáu tuổi, Thượng Hải bỗng đón một đợt rét kỷ lục trong nhiều năm. Cận kề Tết âm lịch, người dân thành phố vốn đã quen sống trong thời tiết ôn hòa đều thu mình trong nhà, không ai dám bước ra đường. Phố xá vắng tanh, chỉ lác đác vài chiếc xe rón rén trượt đi trên mặt đường đóng băng, sợ chỉ cần sơ suất là tông thẳng vào đuôi xe trước.

Chỉ khi rơi vào cảnh đói ăn rét mướt, người ta mới buộc phải bước chân ra khỏi nhà. Nhưng dù có đi chăng nữa, ai cũng khoác kín chiếc áo phao vừa mua mùa đông này, quấn khăn len dày cộp, đeo găng tay, rụt cổ bước từng bước run rẩy về phía chợ.

Còn Vinh Văn Diệp khi ấy lại mặc chiếc áo khoác da mỏng manh, đứng co ro đi tới đi lui trước cổng nhà trẻ. Hôm đó, khó khăn lắm ông ta mới dụ được người giúp việc nhà họ Tống ra ngoài mua đồ, tạo ra một cơ hội hiếm có để đón cháu gái một mình. Nếu để lỡ, có lẽ chẳng bao giờ có được lần thứ hai.

Học sinh trong trường lần lượt được đón về, lớp của Tống Thi Nghiên là lớp sáu, nằm cuối cùng. Cô bé lại cao hơn bạn bè, vừa bước ra cổng đã nhìn thấy cậu mình nổi bật giữa nhóm phụ huynh đang dần thưa thớt. Cô lập tức chạy nhanh về phía cậu, gương mặt rạng rỡ: “Cậu ơi! Hôm nay sao cậu lại đến đón cháu vậy? Mẹ bảo cậu đi công tác ở phía Bắc rồi mà? Cậu có mua gì ngon cho cháu không?”


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)