Sắc mặt Tống Thi Nghiên lập tức biến đổi, cô nhanh chóng tắt máy rồi ném điện thoại xuống ghế sofa. Tay đặt lên ngực, hô hấp gấp gáp, vành mắt đỏ hoe, cả người run lên không ngừng.
Phải mất một lúc lâu để trấn tĩnh lại, cô mới cố ép mình hít sâu vài lần, rồi với tay lấy lại điện thoại, bấm gọi cho vệ sĩ: “Tra giúp tôi, sao Vinh Văn Diệp lại được ra tù sớm?”
Sau khi cúp máy, Tống Thi Nghiên mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế sofa. Lúc đi dạo cùng Sở Yến Thâm trong trung tâm thương mại hôm nọ, cô đã thấy một người đàn ông tóc bạc theo sau. Giờ nhớ lại, mới hiểu vì sao trong biển người lại có thể nhìn thấy ông ta chỉ trong chớp mắt. Đólà thứ gắn bó từ trong máu thịt, không thể nào trốn chạy.
Ông ta trở lại để làm gì? Lấy đâu ra số điện thoại của cô?
Tống Thi Nghiên nhanh chóng nhận ra, chắc chắn ông ta không chỉ tìm đến mình. Mẹ cô là người luôn nuông chiều em trai, nhiều lần bao che những lỗi lầm nghiêm trọng của ông ta. Nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây