Tống Thi Nghiên lấy hết can đảm, tự chụp một bức ảnh trước gương, nén lại cảm giác ngượng ngùng để gửi bức hình đầy quyến rũ ấy cho Sở Yến Thâm. Thế nhưng mãi chẳng thấy tin nhắn phản hồi nào.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà đến bản thân cũng xấu hổ không dám mở lại, khẽ lẩm bẩm: “Giận đến mức này luôn à? Đến cả kiểu ảnh này cũng không dỗ nổi sao?”
Nửa tiếng trôi qua, nỗi thất vọng trong cô ngày càng lớn. Biết rõ mình không thể mong chờ sự tha thứ dễ dàng, cô buồn bã nhìn quanh căn phòng ngập tràn ánh nến và hoa ly thơm ngát, khẽ thở dài rồi chuẩn bị đứng dậy tắt đèn, rời đi.
Điện thoại reo lên, là Ngụy Lê gọi tới. Giống như người sắp chết đuối với được cọng rơm, cô vội vàng bắt máy. Bên kia vang lên giọng nói gấp gáp: “Chị Thi Nghiên, mấy ngày nay anh Sở kiệt sức rồi, giờ bị tụt đường huyết. Hình như bọn em còn bị fan cuồng theo đuôi nữa. Chị giúp em quẹt thẻ thang máy lên trước đón anh ấy một chút nhé.”
Tống Thi Nghiên nghe xong lập tức bối rối. Cô khoác nhanh áo gió, vớ lấy thẻ thang máy trên bàn trà rồi vội vã rời khỏi nhà. Đợi không nổi, cô quyết định xuống tầng dưới luôn. Khi thang máy đến tầng hầm B2, cửa mở ra, trước mặt là Ngụy Lê đang dìu Sở Yến Thâm. Đầu anh cúi thấp, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây