“Nhứ Nhi, nếu có thời gian rảnh, vẫn nên về Lâm Ô xem thử, Quán chủ sẽ rất thích cô.” chú Khôi lại nói với Liễu Nhứ Nhi.
Liễu Nhứ Nhi bĩu môi, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng vẫn ừ một tiếng.
Chú Khôi xoay người rời đi.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thẩm Kế lại nhìn tôi, ánh mắt nghiêm khắc, nhỏ giọng nói: “Tưởng Hồng Hà, cẩn thận lời nói việc làm, cậu hiểu ý tôi chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây