“Muốn thuốc?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Cho... cho tôi...” Đường tiên sinh thở hổn hển, dường như muốn cố gắng ngồi dậy.
Nhìn vết thương và tình trạng hiện tại của y, tôi có thể thấy một chiêu đó của Thẩm Kế không có trí mạng.
Tôi đưa tay sờ lên mũi tên đồng trên ngực phải y, nheo mắt, nhẹ nhàng xoay một cái.
Đường tiên sinh kêu lên một tiếng thảm thiết, tay của y bất ngờ bắn lên, đánh về phía mặt tôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây