Phòng Thuật

Chương 99: Tiền lão (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chu tổng, cái này không thế được, Tiền lão là giám định sư được hội đấu giá của tôi mời đến, chỉ phụ trách giám định vật phẩm trong buổi đấu giá, không thế ở chỗ này phân biệt giúp ngài được!

Vương quản lý nhanh chóng ngăn cản nói.

Nghe Vương quản lý nói, Chu Bàn Tử mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không hề lộ vẻ bất mãn, Vương quản lý có thế mời được một người nổi tiếng như Tiền lão đến tham gia hội đấu giá, hiển nhiên cũng là người có địa vị, khiến cho Chu Bàn Tử đối với hắn đánh giá cao hơn một chút.

- Chu tổng, bộ xương già này của tôi đã bị liệt vào sổ đen của Trầm Hương Các rồi, đừng nói là xem giúp ngài, dù tôi tự mình mua, Vương quản lý cũng không đồng ý!

Tiền lão cười nói.

Nghe được Tiền lão nói, không riêng gì Chu Bàn Tử, những người khác cũng có chút nghi hoặc nhìn Vương quản lý, không hề biết vì cái gì Trầm Hương Các lại có loại quy định này, khách hàng tới cửa còn không cho mua.

- Các vị đều biết, Trầm Hương Các có đặc điểm lớn nhất chính là thành phố một phần ba giá, mỗi lần bán ra một chính phẩm sẽ tổn thất rất lớn, hơn nữa con mắt của Tiền lão giống như sao Thái Đẩu nếu như quang lâm đến tiểu điếm, đoán chừng chưa đến nửa ngày những chính phẩm trong điếm đều bị Tiền lão cuốn đi, đến lúc đó Trầm Hương Các chắc phải đóng cửa.

Vương quản lý gương mặt cười khổ nói.

Thật ra không riêng gì Trầm Hương các sợ hãi danh tiếng Tiền lão, những tiệm đồ cổ khác cũng xem Tiền lão như hổ, hiện tại bên trong tiệm đồ cổ chính phẩm vốn không nhiều lắm, phần lớn đều là dùng để trấn cửa hàng, nếu đều bị Tiền lão giúp chọn lựa, thì chỉ có làm ăn mày chứ không làm gì khác được.

Sau khi nghe xong Vương quản lý nói, mọi người tuy rằng đều có thế hiểu, nhưng trong lòng có chút khó chịu, Tiền lão mặc dù bị xếp vào sổ đen, là bởi vì ông ấy có đôi mắt sáng như đuốc có thể phân biệt thật giả, nói trắng ra là Trầm Hương Các chính là chuyên gia gài bẫy những người không hiểu biết như bọn họ.

- Chu tổng, ngài nếu muốn mời Tiền lão giám định giúp người một chút cũng không phải là không thế, nhưng trước hết ngài phải mua tất cả những vật phẩm này, chỉ cần trở thành của ngài thì cũng không có vấn đề gì.

Vương quản lý mặt tươi cười nói, nhưng mà nụ cười của hắn thấy thế nào cũng đều có chút gian trá.

- Anh thật đúng là người biết làm ăn, nếu chúng tôi mua lại rồi, dù Tiền lão giám định ra thật giả, thì có lợi ích gì chứ.

Ngô Thiến có chút không vui nói.

- Đúng vậy, Vương quản lý anh làm ăn như vậy, không phải muốn gài bẫy Chu lão bản sao?

Chung quanh những vị khách hàng cũng ồn ào.

- Ồ, các vị cũng không thế nói như vậy, cửa hàng này chính là kế sinh nhai của tôi, nếu mỗi vật phẩm trước khi mua đều đưa Tiền lão xem qua, vậy Trầm Hương Các không thế nào không thua thiệt!

Vương quản lý nhanh chóng giải thích.

- Chỉ cần có thế được Tiền lão chỉ dạy một lần, mua này vài món đồ đồng thau thì có sao đâu chứ?

Chu Bàn Tử hào khí dồi dào nói:

- Vương quản lý, cho dù Tiền lão giám định là thật hay giả, những món đồ này tôi đều mua, thế nào?

Chu Bàn Tử âm thầm tính một chút, năm kiện đồ đồng thau này cộng hết lại có 3 triệu NDT, tuy rằng cũng không phải một con số nhỏ, nhưng đối với Chu Bàn Tử mà nói cũng không là gì, nếu sợ hãi rụt rè ngược lại sẽ trước mặt mọi người mà mất hết mặt mũi.

- Chu tổng quả nhiên hào khí!

Vương quản lý cười lấy lòng nói.

Vương quản lý rõ ràng là hướng về phía Chu Bàn Tử loại người này rất xem trọng giá trị của bản thân, sẽ không bởi vì mấy triệu nhỏ nhoi mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại nói dối, tuy rằng Chu Bàn Tử bây giờ còn chưa trả tiền, nhưng Vương quản lý cũng không sợ hắn quỵt nợ.

- Tiền lão, năm kiện đồ đồng thau này tôi đều mua lại rồi, xin lão nhân gia ngài hỗ trợ giám định một chút.

Chu Bàn Tử xoay người nhìn về một bên Tiền lão, khom mình thi lễ nói.

- Ai, Chu tổng ngài đây tội gì phải như vậy!

Tiền lão trên khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười khổ, vừa rồi lão mặc dù có nhắc nhở Chu Bàn Tử một chút, nhưng chưa nói gì Vương quản lý đã đến, chỉ có thế ở một bên im lặng không lên tiếng, hiện tại Chu Bàn Tử mua lại những món đồ đồng thau này, ngược lại khiến cho lão trong lòng có chút áy náy.

Tiền lão đi đến năm kiện đồ đồng thau bên cạnh, từ trong tay áo lấy ra một cái kính lúp tinh xảo, nghiêm túc quan sát mấy món đồ đồng thau, lại dùng ngón tay gõ gõ vài cái, nghe những món đồ đồng thau phát ra một chút thanh âm, khẽ thở dài một tiếng nói:

- Chu tổng, năm kiện đồ đồng thau hẳn là còn mới, nhưng chế tạo vẫn coi như tinh mỹ, di dời về gia trang trang trí mặt tiền cửa hàng cũng tạm được.

Tiền lão lúc trước cũng có nghiên cứu đồ cổ, nên học thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú, lão dễ dàng có thế đoán được cho dù những món đồ đồng thau này có làm dấu vết cũ đến đâu, hơn nữa những hình vẽ điêu khắc trên đồ đồng thau cũng vô cùng mới, căn bản không thế là một kiện đồ cổ được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)