Chu Bàn Tử rất thích những món đồ đồng thau này, lại nghe được lai lịch của chúng, bản thân đã muốn đáp ứng một tiếng, nhưng nghĩ lại dù sao những đồ vật này cũng trăm vạn, hay là cùng Ngô Thiến thương lượng một chút, như vậy cũng là tôn trọng cô ấy.
- Được, vậy ngài tiếp tục xem đi, nếu cần gì, cứ gọi tôi một tiếng.
Vương quản lý trong mắt lóe lên một tia thất vọng, có chút lưu luyến, lui qua một bên nói.
Vương quản lý rời đi không lâu, Ngô Thiến cùng Lưu Vũ Nhu cũng đi đến, Ngô Thiến tay trái ôm một tượng phật Quan Âm, tay phải cầm một một bức thư pháp cuộn tròn, Lưu Vũ Nhu trong ngực ôm một tượng phật Di Lặc, dưới cánh tay phải kẹp chặt một bộ tranh chữ cuộn tròn, khiến cho Trương Vĩ sau khi nhìn thấy cũng không khỏi tặc lưỡi.
Người bình thường mua một món đồ cổ đều phải chọn kỹ lựa khéo, xem cả nữa ngày, sợ không để ý mà mắc bẫy, còn vợ chồng Chu Bàn Tử giống như mua sỉ, chỉ một lúc mỗi người đã chọn được bốn năm vật phẩm, cộng lại cũng chín món đồ ước chừng khoảng 400-500 vạn.
- Lão công, mấy món đồ trên mặt đất, là anh chọn à.
Ngô Thiến nhíu mày, dùng chân nhấc nhấc lư hương, hỏi.
- Lão bà, đây cũng không phải là miếng đồng bình thường, mà là đồ cổ, trước kia chỉ có vương công quý tộc mới có thế sử dụng.
Chu Bàn Tử sợ Ngô Thiến không cho mua, nhanh chóng giải thích.
- Đần quá đồ vật nặng như vậy dùng làm cái gì! Không phải là giả chứ.
Ngô Thiến chất vấn.
- Bàn ca, tôi thấy tẩu tẩu nói cũng có lý, những món đồ đồng thau này chưa chắc đã tốt như lời Vương quản lý nói, nếu tin lời tôi, ngài không nên mua thì tốt hơn.
Trương Vĩ hảo tâm nhắc nhở.
- Huynh đệ, những món đồ đồng thau này nơi nào có vấn đề, cậu nhìn ra cái gì sao?
Chu Bàn Tử ân cần hỏi han.
- Cụ thế có vấn đề gì hay không tôi cũng không nhìn ra, chẳng qua là có một loại cảm giác mãnh liệt.
Trương Vĩ xuất phát từ tình bằng hữu, vẫn là nên nhắc nhở Chu Bàn Tử một câu, coi như là làm hết trách nhiệm của một bằng hữu, về phần Chu Bàn Tử có nghe hay không, cũng không liên quan gì đến Trương Vĩ.
- Trương Vĩ, cậu đối với nghề kinh doanh đồ cổ cũng có nghiên cứu sao?
Ngô Thiến tò mò hỏi.
- Không hiểu lắm, chỉ là dựa theo phán đoán của tôi thôi.
Trương Vĩ nói như thật.
- Không hiểu anh ở nơi này giả trang thành cáo già làm gì! Tỷ phu là người nghiên cứu đồ cổ, chẳng lẽ không bằng phán đoán của anh, chỉ biết đánh trống lãng.
Lưu Vũ Nhu trừng Trương Vĩ nhìn một cái, miệng lưỡi sắc nhọn nói.
Lưu Vũ Nhu nhìn vào giống như đang cùng người yêu đấu võ mồm, nhưng thật ra là đang âm thầm cảnh cáo Trương Vĩ chớ xen vào việc của người khác, khoe khoang quá mức, như vậy chỉ khiến cho Chu Bàn Tử cùng Ngô Thiến bất mãn.
Trương Vĩ cười cười, cũng không nói gì, dù sao Chu Bàn Tử cũng là người có tiền, thua thiệt một chút coi như là cho hắn bài học, đối với hắn mà nói chưa chắc đã là chuyện không tốt.
Ngay lúc giữa bốn người có chút lúng túng, trong phòng đột nhiên ồn ào nhốn nháo, thu hút sự chú ý của tất cả khách hàng, bốn người Trương Vĩ cũng nhìn theo.
Chỉ thấy một lão giả được mọi người tung hô từ dưới đi đến, lão giả toàn thân mặc một bồ đồ màu vàng, mặt mũi hiền lành, tóc hoa râm, nhưng vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, bước chân cũng vững vàng lạ thường.
Chu Bàn Tử sau khi thấy lão giả, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng bước nhanh đến nghênh đón, trên khuôn mặt mập mạp nở nụ cười:
- Tiền lão, không nghĩ rằng ở chỗ này lại có thế gặp được ngài.
- Thừa dịp chân tay lão còn có thế cử động, nên ra ngoài đi bộ một chút, người bận rộn như Chu tổng, sao lại đến có thời gian đến Trầm Hương Các?
Tiền lão cười ha hả nói.
TIền lão theo lời Chu Bàn Tử chính là một giám định đại sư, tất cả những tiệm đồ cổ lớn đều biết, trước giờ giám định đại sư chưa bao giờ thất thủ trong việc xem xét đồ cổ, có thế nói là một ngôi sao lớn trong ngành đồ cổ.
Chu Bàn Tử cùng người này đã từng gặp qua một lần, chỉ là không nghĩ tới đối phương còn có thế nhớ mình, có chút mừng rỡ nói:
- Tiền lão, ngài đến thật đúng lúc, tôi đang chuẩn bị mua vài món đồng thau, nhưng không biết đúng hay sai, mời ngài có thế xem qua một chút.