Trương Vĩ biết rõ Chu Bàn Tử nghĩ món đồ của mình là giả, muốn dẫn Trương Vĩ đến để khoe khoang những món hắn chọn là thật, bất quá Trương Vĩ cũng sẽ không vạch trần hắn, đi theo Chu Bàn Tử đến khu cất giữ đồ đồng thau.
Chu Bàn Tử chọn trong khu cất giữ đồ đồng thau ra năm vật phẩm, trong đó có hai chén rượu đồng thau, một cái lư hương bằng đồng thau, còn có hai vật phẩm cùng loại, có thế nhìn ra được Chu Bàn Tử đối với đồ đồng thau vô cùng thích thú.
- Huynh đệ, cậu thấy năm món đồ đồng thau này thế nào?
Chu Bàn Tử đến bên cạnh chiếc lư hương cao khoảng nữa mét, vỗ vỗ nắp lư hương hỏi.
- Chỉ sợ Bàn ca chê cười, đồ đồng thau loại cổ xưa này, tôi trước kia chỉ nghe nói qua, trên ti vi cũng đã từng thấy, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn được vật thật.
Trương Vĩ dùng ngón tay giữa, gõ lư hương vào vách tường, phát ra hàng loạt tiếng vù vù.
- Anh cho tôi xem trò vui thì được, nhưng bảo tôi thay anh lựa chọn, hay là miễn đi!
Trương Vĩ đối đồ đồng thau một chữ cũng không biết, ngay cả đồ đồng thau cơ bản cũng không biết, không dám tùy ý đáp ứng.
- Nói thật, vật này tôi cũng tự tìm tòi học tập, tuy không tinh thông bao nhiêu, nhưng về cơ bản cũng có thế phân biệt thật giả.
Chu Bàn Tử khoe khoang nói:
- Cậu xem cái lư hương này, phía ngoài bên trên lư hương có một tầng màu xanh đồng, nhất định đã trải qua mấy thời đại, bên trong lư hương còn có một lớp bụi, chứng minh trước kia nhất định là đã dùng qua, nên tôi chắc chắn đây là một món đồ cổ.
- Bàn ca, tôi nghĩ, chi bằng để Vương quản lý giới thiệu một chút, biết rõ về lai lịch của những món đồ này, như vậy không phải giúp ngài dễ dàng nhận định hơn sao?
Trương Vĩ lần nữa đem chủ ý đánh vào Vương quản lý, nói.
- Đúng vậy, quả thật cần phải biết rõ lai lịch của những món đồ đồng thau này, đồ đồng thau khó có thế so sánh với những vật phẩm khác, nếu lai lịch bất minh, cũng không thế nhận ra.
Chu Bàn Tử sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói.
Đồ đồng thau khởi nguyên từ thời kỳ Thương Chu, được dùng để Tế Tự, lễ nhạc, đồ đựng các loại, trong đó nổi danh nhất không gì sánh kịp chính là đồng đen, hơn nữa đồng đen còn là linh khí của một nước, tượng trưng cho ngôi vua, tại Trung Quốc tư nhân buôn bán cái này đều là phạm pháp, nên bình thường đồ đồng thau được quản lý tương đối nghiêm khắc.
- Vương quản lý, mời ngài sang bên này một lát.
Chu Bàn Tử đối với Vương quản lý vẫy vẫy tay, nói to lên.
- Chu tổng, ngài đã chọn ra vật cổ ưng ý rồi sao?
Vương quản lý chậm chạp chạy đến, thấy trên đất đặt món vật đồ đồng thau, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng hỏi.
- Đúng vậy, những món đồ đồng thau bày trên mặt đất này rất vừa mắt tôi, nhưng hi vọng Vương quản lý có thế giới thiệu cho tôi một chút về lai lịch của những món đồ này, nếu những món vật này lai lịch có vấn đề, tôi sẽ không mua.
Chu Bàn Tử nói.
- Chu tổng ngài nói xem, nếu những món đồ này lai lịch có vấn đề tôi dám bày ở đây sao, những món đồ đồng thau này đều là bằng hữu của tôi từ nước ngoài mua về, nghe nói là do liên quân tám nước làm ra, từ nước ngoài mang về cũng coi như là quay về quê hương.
Vương quản lý gương mặt cảm khái nói.
Nghe Vương quản lý nói, Chu Bàn Tử cũng không hề nghi hoặc, còn Trương Vĩ không khỏi âm thầm cười lạnh, hắn thông qua Độc Tâm Thuật đã thấy được suy nghĩ thật củaVương quản lý, thì ra những món đồ đồng thau này không phải từ nước ngoài mua về, mà là do một nhà máy luyện kim ở Quảng Đông làm ra, sau khi mua về trải qua quá trình xử lý làm cũ, dùng phương pháp đặc thù đưa ra màu xanh đồng, người bình thường rất khó phân biệt được thật giả.
Trương Vĩ đương nhiên cũng không thế nhìn Chu Bàn Tử bị lừa, nhưng Vương quản lý ở bên cạnh, Trương Vĩ cũng khó mà nói rõ ràng, vừa rồi lại còn nói với Chu Bàn Tử là không hiểu gì về đồ cổ, hiện tại lại khuyên Chu Bàn Tử không nên mua đồ đồng thau, chưa chắc gì hắn đã tin.
- Chu tổng, nếu ngài đã nhìn trúng những món đồ đồng thau này, hay là tôi gọi công ty khuân vác đến, trực tiếp giúp ngài mang về nhà.
Vương quản lý thử dò xét nói.
- Không cần vội, tôi đến cùng phu nhân, để cô ấy nhìn một chút rồi bàn tiếp.