Phòng Thuật

Chương 96: Trầm hương cư (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Vương quản lý, Ngọc Quan Âm này điêu khắc vô cùng tinh xảo, chỉ có điều giá ba mươi vạn có chút cao, anh xem có thế hạ giá xuống cho tôi một chút được không?

Trương Vĩ dò hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương quản lý.

Sau khi nghe Trương Vĩ nói, trong lòng Vương quản lý chấn động, thầm nói:

- Ngọc Quan Âm này là một trong số những chính phẩm trong tiệm, trong buổi đấu giá cũng có thế bán ít nhất từ chín mươi vạn đến một triệu, có thế nói là vật phẩm quý nhất Trầm Hương Các, nếu không phải vì Trầm Hương Các có bảng niêm yết giá ba mươi vạn, tôi có thế nỡ bán với giá như vậy sao?

Hơn nữa trong lòng Vương quản lý cũng không ngừng lẩm bẩm, hắn giới thiệu cho Trương Vĩ mười mấy vật cổ, Trương Vĩ đều không có chút phản ứng, nhưng đến Ngọc Quan Âm này thì lại hỏi giá tiền, chẳng lẽ tên này căn bản không phải nhà giàu mới nổi, con ông cháu cha, mà là một giám định đại sư giả ngu.

Vương quản lý trong đầu mới vừa toát ra ý nghĩ này, trong nháy mắt đã bị chính hắn bác bỏ, nếu Trương Vĩ là một lão già hơn năm mươi tuổi, Vương quản lý nhất định sẽ hoài nghi hắn là giám định đại sư, túc trí đa mưu, kinh nghiệm phong phú, nhưng Trương Vĩ chỉ là một tên tiểu tử hơn hai mươi tuổi, đoán chừng ngay cả cách thức lề lối trong nghề chưa hẳn đã rõ, sao có thế là giám định đại sư được?

Vương quản lý tuy không tin Trương Vĩ có thế nhìn ra giá trị của kim khảm Ngọc Quan Âm này, nhưng cũng không dám xem thường, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tìm lời nói để Trương Vĩ không còn muốn mua nữa.

Nhưng Vương quản lý không biết là, ý nghĩ của hắn lúc này đã bị Trương Vĩ nhìn rõ mồn một, hai mắt Trương Vĩ sáng lên giống như một con con sói đói nhanh nhẹn, quyết tâm đấu cái tượng ngọc qquan âm này, đến lúc đó chỉ cần chuyển tay bán lại là có thế thu được mấy chục vạn rồi.

- Trương tiên sinh, Trầm Hương Các chúng tôi luôn ghi giá công khai, nếu ngài cảm thấy Ngọc Quan Âm này quá đắt, có thế xem những vật phẩm khác.

Vương quản lý khéo léo từ chối nói.

- Không cần, có tiền cũng khó kiềm lòng, Ngọc Quan Âm này tuy hơi đắt một chút, nhưng tôi hết lần này đến lần khác vô cùng thích thú, ba mươi vạn phải không, tôi mua.

Trương Vĩ vung tay lên, có chút hào khí nói, thanh âm cũng không tự chủ lớn hơn một tí, làm mấy khách hàng quay đầu lại nhìn hắn.

- Cái này… Trương tiên sinh, ngài nên suy nghĩ một chút.

Thấy Trương Vĩ quyết tâm mua Ngọc Quan Âm, Vương quản lý trán đầy mồ hôi, trên mặt lộ nụ cười khổ, vắt hết óc suy nghĩ, làm thế nào mới có thế khiến cho Trương Vĩ từ bỏ việc mua Ngọc Quan Âm.

- Ta nói này Vương quản lý, anh ấp a ấp úng như vậy, là không muốn bán cho tôi phải không, vẫn là sợ tôi không trả nổi tiền chứ gì!

Trương Vĩ bất thình lình quát lớn, lần nữa hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có mấy khách hàng để đồ cổ trong tay xuống, ngẩng đầu hướng về phía này nhìn.

- Vương quản lý, chuyện gì xảy ra vậy! Huynh đệ của tôi muốn mua vật phẩm của anh, anh tại sao lại không vui chứ!

Chu Bàn Tử nghe thấy thanh âm của Trương Vĩ, để đồ vật trên đầu xuống, đi đến bên cạnh hai người hỏi.

Trương Vĩ thấy Chu Bàn Tử đến đây nói giúp, khóe miệng gợi lên một độ cong, hắn vừa rồi sở dĩ nói chuyện lớn tiếng, chính là sợ Vương quản lý không muốn bán cho mình, hoặc là tăng giá Ngọc Quan Âm, cho nên mới hấp dẫn sự chú ý của người khác, khiến cho Chu Bàn Tử trước mắt bao người không thế nuốt lời.

- Xem ngài nói, tôi sao có thế không vui chứ? Tôi hiện tại liền bảo Hỏa Kế mang vào.

Vương quản lý bày ra bộ mặt cười còn khó coi hơn khóc, gọi Hỏa Kế đến bên cạnh hỗ trợ, vì danh dự của Trầm Hương Các đừng nói là thiệt hại vài chục vạn, cho dù có thiệt hại hơn mấy trăm vạn hắn cũng nhất định phải bán.

- Huynh đệ, cậu đúng là tay ăn chơi, lần đầu tiên đến đây lại dám bỏ ra ba mươi vạn mua đồ cổ, so với ca ca này thật mạnh hơn nhiều.

Chu Bàn Tử thấy giá niêm yết trên Ngọc Quan Âm, chậc chậc miệng, có chút kinh ngạc nói.

Chu Bàn Tử tuy rằng cũng là người có tiền, nhưng trong nhà tài chính đều do Ngô Thiến nắm giữ, còn Ngô Thiến lúc nào cũng chỉ có một câu: “Đàn ông có tiền đều trở nên xấu xa” cho nên đối với tiền của hắn đều quản lý vô cùng chặt, làm cho Chu Bàn Tử ở trong tiệm đồ cổ này càng không có cơ hội tiêu xài.

- Hắc hắc, Bàn ca ngài đừng thổi phồng lên như vậy, nghề này tôi một chữ cũng không biết, chỉ là mua cho vui thôi.

Trương Vĩ gương mặt khiêm tốn nói.

- Huynh đệ nói đúng, đến nơi này không phải là tìm thú vui sao? Cậu đến xem Bàn ca tôi chọn vài món đồ cổ này thế nào, thuận tiện giúp Bàn ca tôi một tay.

Chu Bàn Tử vỗ vỗ vai Trương Vĩ, dẫn hắn đến những món đồ cổ mình chọn, gương mặt cũng mười phần tin tưởng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)