Trương Vĩ vốn là muốn cự tuyệt Vương quản lý, đang chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên trở nên nhanh trí, trong lòng thầm nghĩ:
- Tôi tuy rằng không nhìn ra những đồ này cái nào là thiệt cái nào là giả, nhưng Vương quản lý với tư cách là chủ nhân nơi này, chắc chắn hắn sẽ biết! Chỉ cần có thế dùng Độc Tâm Thuật nhìn thấu ý nghĩ của hắn, không phải sẽ biết được thật giả sao?
- Vương quản lý, tôi đối với việc sưu tầm đồ cổ cũng chưa hiểu rõ, cũng không đặc biệt thích loại nào, nói trắng ra cũng chỉ là một người bình thường, cái gì thích thì sẽ mua. Trương Vĩ cười nói.
- Trương tiên sinh vừa nhìn đã biết là người hào phú, có quyết đoán, có tính cách.
Vương quản lý cười hắc hắc, giơ ngón tay cái nói.
Vương quản lý trên mặt tuy lộ vẻ đồng tình, nhưng trong lòng đối với Trương Vĩ lại có chút xem thường, thầm nói:
- Chẳng trách lại cùng Chu Bàn Tử đến đây? Thì ra cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, xem tôi làm sao lấy tiền của cậu.
Trầm Hương Các phân loại đồ cổ theo hai phương pháp, một là dựa theo chủng loại, giống như đồ sứ, ngọc khí, đồ đồng thau, thi họa không phân biệt hình dáng, một loại khác là phân loại dựa theo giá tiền, theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, thấp nhất là 10 ngàn NDT, cao nhất là 200 NDT.
Trương Vĩ nếu muốn sưu tầm đồ cổ đắt tiền, Vương quản lý đương nhiên sẽ dẫn hắn đến khu cao cấp, chính là khu cất giữ đồ cổ dựa theo giá tiền, nơi này cái gì cũng có, khiến cho Trương Vĩ không kịp nhìn.
- Trương tiên sinh, vật phẩm quý gía nhất trong tiệm đều được cất giữ bên trong, đều là những đồ có giá trị, hay tôi giới thiệu cho người một chút?
Vương quản lý cười nói.
- Được, vậy làm phiền Vương quản lý rồi.
Trương Vĩ gật đầu đáp, nơi này dáng vẻ mỗi loại đồ cổ đều khác nhau, chưa gì đã khiến Trương Vĩ nhìn đến hoa cả mắt, đừng nói đến việc phân biệt thật giả.
- Trương tiên sinh, mời ngài nhìn bên này, bên tay phải tôi chính là bình gốm cổ ở Trường An được khai quật từ thời Tây Hán, mười mấy năm trước tôi mua được trong một nhà dân ở Trường An, lúc đó tôi đã bỏ ra gần một ngàn NDT! Lúc đó số tiền này cực kì lớn, có thế mua được một căn nhà ngoại thành ở Bắc Kinh.
Vương quản lý trên mặt lộ vẻ mơ ước, gương mặt chân thành nói.
Vương quản lý ngoài miệng nói là một chuyện, nhưng trong lòng nghĩ thế nào lại là một chuyện, Trương Vĩ sau khi nghe hắn giới thiệu, cũng không đi xem bình gốm, mà nhìn chằm chằm vào mắt Vương quản lý, phát hiện trong mắt của hắn lóe lên một loạt hàng chữ màu vàng:
- Bình gốm này đúng là tôi bỏ ra một nghìn đồng mua đấy, nhưng không phải mua mười mấy năm trước, mà là mới mua tháng trước, bản thân cái này cũng chỉ là một món đồ chơi, chính là để lừa những người không biết như cậu.
Trương Vĩ nhìn thấu nội tâm Vương quản lý, biết được cái bình gốm này là hàng giả, tự nhiên cũng không còn có ý muốn mua, bất quá chỉ là quan sát cái bình gốm này một chút, bình gốm này là từ bùn đất làm thành đấy, toàn thân màu xám tro, cao khoảng nửa mét, đường kính lớn, viên đỗ, đáy nhọn, quanh thân khắc trổ nhiều hoa văn, lại thêm một tấm bảng yết giá 300 vạn nguyên.
Bên ngoài nhìn vào bình gốm này có phong cách vô cùng cổ xưa, bình gốm còn có khắc thế chữ lệ, nếu như Trương Vĩ không nhìn thấu ý nghĩ của Vương quản lý, sẽ rất khó để phân biệt được thật giả, khiến cho đáy lòng Trương Vĩ sinh ra một tia xúc động.
Môi giới bất động sản và nghề kinh doanh đồ cổ đều là những ngành có thế đem lại một khoản tiền kếch xù, Trương Vĩ bán một biệt thự có thế kiếm trên trăm vạn nguyên, đem một cái phế phẩm trở thành đồ cổ xưa để bán, cũng có thế kiếm trên trăm vạn nguyên, chỉ có điều về bản chất nhất định có khác biệt.
Ví như, ngành kinh doanh bất động sản là dựa vào thành quả lao động của bản thân mình mà thu lợi ích, còn nghề bán đồ cổ lại mang theo chút lừa gạt, hơn nữa nghề môi giới bất động sản cũng không có gì là mạo hiểm, nhưng còn kinh doanh đồ cổ nếu trong một lần nhìn lầm, cũng có thế sẽ tán gia bại sản.
Thấy Trương Vĩ đối với bình gốm này không có hứng thú, Vương quản lý trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, cái bình gốm này có thế nói là vật phẩm đắt nhất trong Trầm Hương Các, nếu có thế bán đi, ít nhất có thế nuôi sống cái tiệm này nửa năm.
Vương quản lý trong lòng mặc dù có chút thất vọng, cũng không có biểu hiện ra mặt, lại tiếp tục hướng về phía Trương Vĩ giới thiệu vật phẩm của hắn, giới thiệu liên tục chừng mười vật phẩm tất cả đều là hàng giả, không có cái nào ngoại lệ, Trương Vĩ có thế nhìn thấu ý nghĩ trong lòng đối phương, đương nhiên sẽ không mua những món đồ giả này.
Ngay lúc Trương Vĩ lộ vẻ thất vọng ra ngoài, Vương quản lý lần nữa hướng về phía Trương Vĩ giới thiệu một món đồ cổ khác, là kim khảm Ngọc Quan Âm, ngọc thạch khắc thành Quan Âm, hoàng kim làm thành đài sen, chung quanh được khảm nạm một viền vàng xa hoa, tráng lệ lạ thường.
Vương quản lý đối với kim khảm Ngọc Quan Âm này, giới thiệu hết sức đơn giản, thậm chí có cảm giác chỉ nói sơ qua, nhưng Trương Vĩ lại phát hiện Vương quản lý đối với Ngọc Quan Âm không giống lời miêu tả, trong suy nghĩ cũng không có một lời nói dối, khiến cho Trương Vĩ không khỏi động lòng.