Phòng Thuật

Chương 94: Quán trà (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Còn khách hàng sau khi thấy không còn náo nhiệt, từng người đều tản ra để xem xét đồ cổ, còn Nhạc Minh cùng Ngô Thiến sau khi cãi một trận như thế, mọi người còn tưởng hắn sẽ tức giận mà bỏ đi, nhưng người này phảng phất có chút không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục vuốt vuốt món vật trong tay.

Trương Vĩ dạo qua một vòng phòng cất giữ đồ, phần lớn các đồ cất giữ đều để giá bên cạnh, giá của mỗi cái đều khiến người xem phải giật mình, trong đó cái rẻ nhất cũng phải hơn vạn NDT, còn đắt nhất cũng 3 triệu, bằng giá tiền nhập khẩu một chiếc A8.

Hai người phụ nữ Ngô Thiến cùng Lưu Vũ Nhu, một bên xem một bên nhỏ giọng thì thầm nên lấy cái gì, những vật xem vừa mắt cũng không ít, chỉ chốc lát đã cầm lên bảy tám vật phẩm, tuy nhìn cũng không có gì thu hút, nhưng đoán chừng cộng lại cũng hơn trăm vạn.

Trương Vĩ trong lòng đột nhiên cảm thấy, bản thân mình kiếm được 1 triệu NDT, căn bản cũng không là gì, so với những người có tiền kia, giống như chín trâu mất một sợi lông, không đáng nhắc đến.

- Vị tiên sinh này, cậu là lần đầu tiên đến tiểu điếm, có muốn tôi theo quy cũ, giới thiệu cho cậu một chút?

Trương Vĩ trong lòng đang lẩm bẩm, Vương quản lý liền đi đến hỏi.

Ngành này với ngành môi giới cũng có chút liên quan, người có tiền sau khi mua được một căn nhà cao cấp, vì muốn nâng cao phẩm vị cùng phong cách, nên sắm một ít đồ cổ để trang trí mặt tiền, có thế biết được phương diện này, đối với Trương Vĩ cũng coi như là một chuyện tốt.

- Vương quản lý gọi tôi Trương Vĩ là được rồi, tôi là lần đầu tiên đến quý điếm, nhìn cái gì cũng cảm thấy quý hiếm lạ kỳ, đồng thời cũng hơi mơ hồ, anh có thế giới thiệu cho tôi, đương nhiên là tốt rồi.

Trương Vĩ cười nói.

- Trầm Hương Cư chúng tôi không giống với những tiệm đồ cổ khác, có hai đặc điểm, đặc điểm thứ nhất chính là chín giả một thật, đặc điểm thứ hai chính là cửa hàng một phần ba giá.

Vương quản lý nói.

- Vậy à, xin lắng tai nghe.

Trương Vĩ đối với nghề đồ cổ ít nhiều cũng biết một chút, nhưng hai đặc điểm này lại chưa từng nghe qua.

- Chín giả một thật có nghĩa là, trong điếm có 10 kiện đồ nhưng có đến 9 cái giả, chỉ có 1 cái là thật.

Vương quản lý nói.

- Thú vị đấy, theo tôi được biết các tiệm đồ cổ hàng nhái tuy nhiều, nhưng không có tiệm nào chủ động thừa nhận, các người làm thế còn có thế bán được sao?

Trương Vĩ nghi ngờ hỏi.

- Cậu đừng vội, tôi không phải còn chưa nói đặc điểm thứ hai sao? Nói xong đặc điểm thứ hai, thì cậu có thế hiểu.

Vương quản lý gương mặt thần bí nói.

- Cửa hàng một phần ba giá có nghĩa là, tất cả vật phẩm bên trong tiệm chúng tôi, chỉ bằng một phần ba giá thị trường, những vật phẩm tương tự mua ở những tiệm đồ cổ khác chỉ được một kiện, nhưng ở tiệm chúng tôi có thế mua ba kiện.

Vương quản lý lộ ra một chút đắc ý, đây cũng là điểm lớn nhất của Trầm Hương Cư.

Kỳ thật, tiệm đồ cổ và phòng đấu giá hàng giả nhiều, đã trở thành sự thật không thế chối cãi, hơn nữa bất luận là thật hay giả cũng bán ra bằng giá thị trường, mua trúng đồ giả đương nhiên sẽ bị thua lỗ, mặc dù mua được đồ thật, đó cũng là dùng giá thị trường mua, cũng là vật phẩm có giá trị, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thu được lợi nhuận gì.

Mà đặc điểm lớn nhất của Trầm Hương Cư, chính là những vật cổ này giá cả chỉ bằng một phần ba giá thị trường, chỉ cần mua được đồ thật, như vậy mọi người có thế nhờ đó mà kiếm được một khoản tiền lớn, còn nếu mua phải đồ giả, tổn thất cũng chỉ bằng một phần ba giá trị thị trường.

Trầm Hương Cư có thế nói là nắm chắc suy nghĩ trong lòng mọi người, đa số những người sưu tầm đồ cổ đều có chút hiểu biết, vì có chút hiểu biết nên cứ nghĩ sẽ không dễ dàng mắc lừa, cảm giác sẽ mua được đồ thật, nên những khách hàng đến đây vượt xa những tiệm đồ cổ thông thường khác.

- Trương tiên sinh, không biết cậu hứng thú với loại đồ cổ nào, có muốn tôi tiến cử vài món không.

Vương quản lý đi cùng Trương Vĩ, hoàn toàn là vì nghĩ đến thân phận của Chu Bàn Tử.

Chu Bàn Tử là người giàu có, bên cạnh hắn cũng là những kẻ có tiền, giá trị con người so với Chu Bàn Tử còn kém xa, nhưng cũng không đến nỗi nào, mà Vương quản lý lại ngộ nhận Trương Vĩ là phú hào, nên mới ân cần như vậy.

Trương Vĩ nhìn thoáng qua Vương quản lý, thầm nghĩ trong lòng:

- Đôi mắt mình nhìn người cũng được, nhưng xem đồ cổ, tranh chữ, giống như mù lòa mà dốt đèn, phí công.

- – – – – oOo- – – – –

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)