Phòng Thuật

Chương 93: Quán trà (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Nhạc Minh anh nói sai rồi, tôi hôm nay không phải cùng người khác đến, mà là tự mình muốn mua vật cổ.

Chu Bàn Tử nhướng mày, tuy cách giá gỗ hắn không thế thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng thanh âm này lại hết sức quen thuộc.

- Chu Bàn Tử anh mặc dù có tiền, nhưng ai lại không biết vợ anh mới là người quản lý tài chính, không có cái gật đầu đồng ý của vợ, anh dám tiêu xài bậy bạ sao?

Nam nhân được gọi là Nhạc Minh, cười lạnh nói:

- Vạn nhất cũng không nên chọc giận tôn phu nhân, nói không chừng lúc trở về lại phải quỳ trên mặt bàn đấy?

Chu Bàn Tử là một trong những người giàu nhất ở đây, bất quá bình thường hắn chỉ nhìn chứ không dám mua, lúc đầu mọi người còn không biết nguyên nhân bên trong, về sau mới biết Chu Bàn Tử sợ vợ, bị vợ trông tiền không cho mua vật phẩm.

Dần dần chuyện Chu Bàn Tử sợ vợ cũng truyền ra trong hội, hơn nữa Chu Bàn Tử người này tính tình cũng vui vẻ, nên nhiều người hay mang chuyện này ra đùa giỡn, Chu Bàn Tử đã sớm nghe thành quen, nên cũng không để trong lòng.

Bất quá hôm nay đi cùng Chu Bàn Tử lại có Ngô Thiến, cô ta tuy cũng hay lăng mạ Chu Bàn Tử, nhưng với tư cách là vợ của Chu Bàn Tử, nghe được người khác châm chọc Chu Bàn Tử, nếu so với Chu Bàn Tử thì bản thân cô ta càng tức giận hơn.

Ngô Thiến sắc mặt lạnh lùng, hướng giọng nói về phía nam nhân kia.

- Nhạc Minh, anh ở đây bớt nói lời châm chọc, Chu Bàn Tử sợ tôi, so với anh ở bên ngoài có tiểu tam, bị vợ bắt gian tại trận còn tốt hơn!

- Ngô Thiến, cô không nên ở chỗ này bịa chuyện, chuyện này căn bản là không có.

Nam nhân được gọi là Nhạc Minh, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhanh chóng phủ nhận.

Nhạc Minh năm nay chừng bốn mươi tuổi cũng là một thương nhân giàu có, trước kia cùng Chu Bàn Tử hợp tác làm ăn, sau đó hai người vì mâu thuẫn nên giải thế, những năm gần đây quan hệ cũng không thế nào hòa hợp, Chu Bàn Tử vẫn khai thác than như trước, còn Nhạc Minh lại chuyển sang nghề sưu tầm đồ cổ.

Sau khi hai người giải thế, việc khai thác than của Chu Bàn Tử càng làm càng lớn, hiện tại tài sản ít nhất cũng hai tỷ, còn Nhạc Minh lại vài lần chìm nổi, tuy ngày thường có hơi phô trương nhìn cũng không nhỏ, nhưng hắn vẫn phải đi vay, nghe đồn còn mắc nợ, so với Chu Bàn Tử đương nhiên không cùng đẳng cấp.

Nhưng Nhạc Minh người này vô cùng khôn khéo, hơn nữa lại rất giỏi lăng xê bản thân, hắn thường cùng Chu Bàn Tử tranh phong đẳng cấp, làm cho mọi người ảo tưởng rằng địa vị hai người cũng tương đối giống nhau, vô hình làm mọi người càng thêm coi trọng hắn.

- Nhạc Minh, Chu Bàn Tử tính tình tốt, không so đo với anh, nhưng anh dám ở trước mặt tôi nói lời thị phi, tôi sẽ không để yên cho anh.

Ngô Thiến một lần nữa lộ ra bản lĩnh của một người phụ nữ cầm quyền, không riêng gì Nhạc Minh ngây ngẩn cả người, mà ngay cả những khách hàng khác cũng không dám lên tiếng, đối với sự hung dữ của Ngô Thiến, bọn họ sớm cũng đã nghe qua.

- Ngô Thiến, tôi vừa rồi nói giỡn thôi, cũng không có ý gì khác.

Nhạc Minh hiểu rõ tính tình của Ngô Thiến, biết rõ tính tình của cô ta trước giờ không kiêng nể ai, ngượng ngập cười nói.

Nhạc Minh hiện tại hận không thế tát cho mình một cái, hắn vừa rồi chỉ có thấy thân hình to lớn của Chu Bàn Tử, lại không để mắt đến sự tồn tại của Ngô Thiến, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vừa rồi, trên mặt cũng không khỏi nở một nụ cười khổ.

- Chu phu nhân bớt giận, tôi thấy Nhạc tiên sinh cũng chỉ là vô tình, hai vị đều là khách của Trầm Hương Cư tôi, vẫn là không nên làm sứt mẻ tình cảm.

Vương quản lý nhanh chóng đứng ra khuyên giải.

- Nếu như Vương quản lý đã lên tiếng, tôi cũng sẽ không so đo với hắn, Vương quản lý mau đem bảo vật của anh lên đây! Chỉ cần vừa mắt tôi đều mua.

Ngô Thiến liếc nhìn Nhạc Minh, có chút hào khí nói:

- Tôi ngược lại cũng muốn nhìn xem ai là thái tử, ai là quần chúng?

- Ôi!!!, vậy thì tốt, tôi hiện tại liền đi lấy.

Vương quản lý cười ha hả nói, hiểu rõ Ngô Thiến là một người tiêu tiền vùn vụt, cái này cũng đủ cho bản thân mình ăn một năm rồi.

- Vương quản lý, không cần làm phiền anh, trong này bảo vật cũng không ít, vừa lúc có mấy cái vừa mắt tôi, vẫn là tôi nên tự mình lựa chọn!

Chu Bàn Tử phất tay áo, hắn cảm thấy những món đồ cổ này cũng thích vài món, bản thân nghĩ mình cũng không làm chuyện vô nghĩa.

Nói xong Chu Bàn Tử từ túi công văn, lấy ra một cái kính lúp đặc biệt, tư thế có vài phần chuyên nghiệp nhìn đống đồ cổ, còn Trương Vĩ, Ngô Thiến và Lưu Vũ Nhu ba người chỉ là người thường thích xem náo nhiệt, trong phòng cất chứa này chỉ biết mò mẫm vòng vo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)