Phòng Thuật

Chương 91: Hội đấu giá (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cha Trương Vĩ là một tài xế lái xe, từ nhỏ Trương Vĩ đã thích ngồi trong xe cha cùng đi chơi, do đó lái xe đối với hắn mà nói cũng không xa lạ gì, hơn nữa sau khi tốt nghiệp hắn cũng thi đậu bằng lái, nhưng ngồi trên xe sang trọng có rèm che thì đây là lần đầu tiên của Trương Vĩ.

Không gian bên trong xe A8 rất lớn, Trương Vĩ ngồi ở chỗ tay lái phụ, ghế làm bằng da co màu vàng nhạt vô cùng thoải mái, tổng thế, bố trí rất sang trọng, phân khối là 6.3lít, giá trị cũng khoảng 3 triệu, có thế coi là loại xe sang ở trong nước.

Trương Vĩ có 1 triệu, cũng không thế mua nổi, Chu Bàn Tử là 1 người yêu xe, là người chơi không chuyên, bản thân cũng rất thích tự điều khiển xe. Xe có mã lực cường đại, lượng xăng sung túc, đạp chân ga xuống một cái là khiến người khác cảm thấy hào hùng như cười đàn ngựa một ngựa chạy đi vậy.

- Trương Vĩ, cậu thấy xe của Bàn ca được không?

Chu Bàn Tử trên mặt lộ ra một chút đắt chí, vỗ vỗ tay lái, đạp mạnh ga, ô tô kêu một tiếng, tốc độ nhanh hơn mấy phần.

- Bàn ca anh không phải cố ý khinh dễ tôi sao? Sao lại hỏi một người đi xe đạp như tôi xe này thế nào? Tôi ngoại trừ ước ao ghen tỵ ra, còn biết nói gì chứ!?

Trương Vĩ cười khổ nói.

- Cởi xe đạp thì sao, Bàn ca tôi lúc nhỏ, cũng là cởi xe đạp.

Chu Bàn Tử vỗ vỗ bả vai Trương Vĩ, khích lệ nói.

- Tôi không giống như anh, xe đạp đối với tôi tuy đáng giá, nhưng dù sao cũng không thế so sánh với chiếc xe này.

Trương Vĩ cười nói.

- Tiểu tử cậu nói như vậy là mắng tôi rồi, tôi năm nay mới có 36 tuổi đang ở độ tuổi hoàng kim của nam nhân, sở thích và tính cách cũng trở nên đặc biệt, hơn nữa các cô gái trẻ cũng rất yêu thích.

Chu Bàn Tử vỗ vỗ ngực của mình, giơ ngón tay cái nói.

- Không phải Bàn ca tôi kết hôn qua sớm, với điều kiện hiện tại của tôi…

Chu Bàn Tử đang lúc cao hứng, không phát hiện Ngô Thiến đang ngồi phía sau, sớm đã tỏ ra mặt lạnh, nắm lấy lỗ tai của Chu Bàn Tử, Chu Bàn Tử đau quá gào lên:

- Vợ à, mau buông tay ra, anh sai rồi, anh không dám!

- Chu Bàn Tử anh nói tiếp đi! Anh không phải đang ở tuổi hoàng kim sao? Anh không phải là khinh thục nam sao? Anh không phải kết hôn qua sớm sao? Anh nghĩ thế nào hả? Không phải là muốn bỏ tôi sao!

Ngô Thiến sắc mặt không thân thiện liên tiếp hỏi, mỗi câu mỗi nghiêm khắc, càng nói thanh âm càng lớn hơn.

- Tẩu tẩu, Bàn ca hiện tại đang lái xe mà! Không nên để Bàn ca mất tập trung, như vậy chỉ làm chúng ta mất an toàn, đợi khi nào xuống xe, hai người hãy nói chuyện với nhau.

Trương Vĩ cảm nhận được chiếc xe đang bị rung lắc mất lái, có thế ảnh hưởng tới tính mạng, nhanh chóng khuyên giải nói.

- Đúng đó Ngô tỷ! Tôi thấy tỷ phu cũng là nhất thời nhanh miệng, cũng không có gì ý gì khác, Ngô tỷ tha cho tỷ phu đi.

Lưu Vũ Nhu ngoài miệng xin tha cho Chu Bàn Tử nhưng trong lòng nhưng lại càng thêm xem thường Chu Bàn Tử, thầm nói:

- Chu Bàn Tử, anh thật là vô dụng, cái lỗ tai sắp bị Ngô Thiến vặn ra rồi, ngay cả một câu cứng rắn cũng không dám nói, coi như thuận theo hắn vậy.

- Hừ, anh ta không phải nhất thời nhanh miệng đâu? Mà là đã sớm trăm phương ngàn kế, muốn sớm li hôn với tôi, để đi tìm cho mình một cô vợ nhỏ!

Ngô Thiến lúc này bất chợt có chút kích động, không làm chủ bản thân.

Nghe được lời nói của Ngô Thiến, Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu đều có chút sửng sốt, cho rằng Ngô Thiến có khả năng đã phát hiện ra gì đó, hoặc đang ám chỉ quan hệ giữa Chu Bàn Tử và Lưu Vũ Nhu, trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh đến mức nghe được tiếng thở.

- Vợ à, em yên tâm đi! Đời này trừ em ra, không ai đảm đương nổi anh ngoài em đâu.

Chu Bàn Tử thần thái nghiêm trang nói.

- Được rồi, bây giờ nói dễ nghe như vậy, chuyện sau này ai mà biết được.

Ngô Thiến thở dài một hơi, buông lỏng lỗ tai Chu Bàn Tử ra, dựa vào sau ghế, lộ ra vẻ uể oải.

Trương Vĩ nhìn Ngô Thiến qua tấm kính ở trong xe, không nghĩ một người cường thế như cô, lại có thế dễ dàng buông tha như thế, hơn nữa cô ta dường như cũng không hề phát hiện ra quan hệ của Chu Bàn Tử và Lưu Vũ Nhu.

Bởi vì phát sinh chuyện này nên không khí trở nên yên lặng hẳn, dọc đường đi mọi người cũng không có nói chuyện, nhất là Lưu Vũ Nhu dựa thật sát vào trong góc xe, như muốn giảm sự tồn tại của bản thân, chỉ sợ Ngô Thiến phát hiện cô và Chu Bàn Tử có quan hệ.

Sau nửa giờ, Chu Bàn Tử lái xe đến nơi, sau khi kiếm được nơi đỗ xe tốt, Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu bước xuống xe, còn Chu Bàn Tử và Ngô Thiến bước theo sau một bước, Chu Bàn Tử nghiêng đầu, gương mặt mập mạp lộ ra một chút chân thành nói tha thiết:

- Vợ à, cho dù sau này có sinh hay không sinh con, tôi cũng sẽ sống với em cả đời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)