- Trương Vĩ, hai người chúng ta coi như là bằng hữu, tôi sẽ không để anh bị thua thiệt, chỉ cần giả vờ làm bạn trai tôi ba tháng, chờ tôi sau khi tìm được một nam nhân phù hợp, tôi sẽ bảo hắn mua cho anh một căn hộ không dưới 50 triệu, anh thấy thế nào?
Lưu Vũ Nhu trong mắt chợt lóe sáng, lời nói đầy cám dỗ.
- Để người chồng yêu quý mua nhà của tôi, cô không sợ quan hệ của chúng ta bại lộ sao?
Trương Vĩ mặc dù đối với lời đề nghị của Lưu Vũ Nhu cũng có chút động lòng, nhưng không quyết định ngay lập tức, mà hỏi ngược lại.
- Yên tâm đi, bọn nam nhân thành đạt đa số đều vô cùng tự tin và lịch duyệt, sau khi nhìn đến điều kiện của anh không bằng hắn, bọn họ không những không chú ý, ngược lại còn sinh ra cảm giác sảng khoái hơn!
Lưu Vũ Nhu đã từng xem qua những sách dành cho phụ nữ, trong sách miêu tả các loại tâm lý của đàn ông, và thái độ của bọn họ trong chuyện tình cảm, cho nên đối với điểm này cô vô cùng tự tin.
- Nghe lời cô nói, thật tình tôi cũng có chút không thoải mái! Cô dựa vào đâu mà nói tôi so với tấm chồng quý của cô chênh lệch chứ.
Trương Vĩ cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười cất tiếng hỏi.
- Anh muốn so sánh với tấm chồng của tôi, còn tôi lại cần sức lực của anh để ở bên cạnh Ngô tỷ? Trực tiếp cưới anh chẳng phải được rồi sao?
Lưu Vũ Nhu hỏi ngược lại.
- Cô biết rõ tôi muốn cô.
Trương Vĩ đưa mắt nhìn một cái, đánh giá thân hình Lưu Vũ Nhu cười nói.
- Nếu tôi đáp ứng gả anh sẽ cưới tôi sao?
Lưu Vũ Nhu liếc mắt đưa tình, cắn đôi môi đỏ mọng, giọng dịu dàng dụ dỗ nói.
Trương Vĩ nhìn gò má xinh đẹp thanh tú, thân thế mềm mại khêu gợi, giọng nói mềm nhẹ, thanh âm dễ nghe của Lưu Vũ Nhu, đích thật là khó có thế kháng cự được sự dụ dỗ của cô ta, nếu như Lưu Vũ Nhu hiện tại muốn gả cho hắn, hắn chưa chắc đã giữ được.
- Đúng vậy, nếu như bây giờ cô muốn gả cho tôi, tôi có thế sẽ cưới cô làm vợ, bất quá…
Trương Vĩ dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra một chút suy tư nói:
- 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, hiện tại tôi không xứng với cô, chưa chắc sau này không thế trở thành doanh nhân thành công.
- Cô bây giờ nắm chắc tôi còn kịp, cũng coi như là theo tôi đồng cam cộng khổ, nếu chờ đến ngày tôi công thành danh toại, cô chưa chắc đã có cơ hội này.
Trương Vĩ nửa thật nửa giả cười nói.
- Bất quá chỉ là bán được một căn biệt thự, thu nhập trăm vạn mà thôi, ở Bắc Kinh ngay cả một căn nhà cũng mua không nổi, anh có thế bảo đảm bản thân mình luôn may mắn như vậy sao, bây giờ lại mơ mộng trở thành một doanh nhân thành công có phải là hơi sớm không?
Lưu Vũ Nhu lắc đầu bật cười nói.
Lưu Vũ Nhu trời sinh đã có khí chất, đối với lời thề sắt son của Trương Vĩ, cô đã sớm miễn dịch rồi, nhưng đối với lời nói kia của hắn, thật đúng là không có cách nào vượt qua được ánh hào quan giàu nghèo, lại muốn trở thành doanh nhân thành công trong mắt cô, đối với lời nói này của Trương Vĩ cô đương nhiên không thế nào tin được.
- Trương Vĩ, chúng ta nói chuyên thực tế chút đi, anh có đồng ý giao dịch này không!
Lưu Vũ Nhu hỏi.
- Thành giao.
Trương Vĩ không thế nói không, hắn và Lưu Vũ Nhu đều cùng một loại người, đều là người sống thực tế, đều là người từng trải, nhưng cũng không ngại dùng chút bàng môn tà đạo, hai bên lại có suy nghĩ giống nhau, Lưu Vũ Nhu một câu nói toạc ra nhu cầu của Trương Vĩ, Trương Vĩ cũng không tự cao mà cự tuyệt.
Nói một cách khác, ai mà lại đi coi tiền là kẻ thù chứ?
Dĩ nhiên, Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu đã hợp tác cùng nhau, cũng không phải đơn thuần vì cô ta đồng ý mua biệt thự, dù sao thì cái lời hứa kia cũng quá xa không thế với tới.
Trương Vĩ còn muốn cân nhắc cùng Chu Bàn Tử giữ vững quan hệ, nếu có thế khiến cho Chu Bàn Tử rơi vào vòng tròn luẩn quẩn, Trương Vĩ cũng thu được lợi ích to lớn, nói cách khác, bản thân Trương Vĩ theo Chu Bàn Tử không phải sẽ biết thêm nhiều mối quan hệ xã giao của Mộ Dung Huyên sao?
Nếu như Trương Vĩ đã quyết định cùng Lưu Vũ Nhu hợp tác, như vậy quan hệ của hai người cũng nên giả vờ cho giống một chút, hai người cũng nên nói sơ qua về tình huống hiện tại, tuy lúc đầu có thế không ăn ý, nhưng ít nhất cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
- Đúng rồi, hôm nay bảo tôi đến rốt cuộc là muốn làm gì?
Trương Vĩ nói hồi lâu, cũng không biết Chu Bàn Tử gọi mình đến là có mục đích gì, liền lên tiếng hỏi.
Lưu Vũ Nhu trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, đồng thời đem ngọn nguồn sự tình nói ra.
Thì ra, biệt thự Điền tiên sinh sở hữu lúc trước, bên trong chứa nhiều tranh và đồ cổ, nhưng sau khi dọn đi, những bức tranh và đồ cổ kia cũng được mang theo, Ngô Thiến cảm thấy trong nhà trống rỗng, việc bài trí, trang trí cũng không còn đẳng cấp như trước.
Ngô Thiến vì trang trí phòng khách nên muốn ra ngoài một chuyến để mua sắm tranh chữ, đồ cổ, ý nghĩ này không bàn mà trùng với ý nghĩ của Chu Bàn Tử. Chu Bàn Tử vốn thích thu thập tranh chữ, đồ cổ, nhưng đối với phương diện này bị Ngô Thiến quản rất nghiêm, nên những năm gần đây chỉ nhìn chứ không dám mua, hiện tại được vợ đồng ý, đương nhiên sẽ chuẩn bị dến tiệm đồ cổ mà đại sát tứ phương.
Tuy Chu Bàn Tử không dám mua đồ cổ, nhưng vẫn cùng những người buôn bán liên lạc với nhau, hiện tại đã được đồng ý, đương nhiên sẽ ngay lập tức liên lạc với họ, vừa lúc có một thương gia cũng đang cử hành hội đấu giá.
Hôm nay chính là ngày tiến hành đấu giá, Chu Bàn Tử từ sáng sớm đã hứng khởi, còn đem theo dụng cụ để giám định đồ cổ như: kính lúp, cân điện tử, đèn pin cường quang và các loại vật phẩm khác, quả thật rất giống với một giám định sư chuyên nghiệp.
Sau khi chuẩn bị xong hành trang, Chu Bàn Tử từ trên lầu đi xuống phát hiện Lưu Vũ Nhu đến nhà hắn, hơn nữa lại đang ngồi trên ghế sa *** nói chuyện phiếm cùng Ngô Thiến, có thế nói là làm cho hắn bị dọa đến hoảng sợ, hỏi qua mới biết Lưu Vũ Nhu cũng muốn đi theo đến hội đấu giá.
Chu Bàn Tử đương nhiên không muốn mang theo một quả bom hẹn giờ ra ngoài, nhưng lại không thế nói thẳng, mà có nói vài câu chắc cũng không hiệu quả gì, cuối cùng chỉ có thế chấp nhận đưa Lưu Vũ Nhu theo cùng.
Điều này làm cho Chu Bàn Tử trong lòng vô cùng bất an, ba người lúc ăn cơm chung cũng không nói gì, cho đến khi Ngô Thiến hỏi Lưu Vũ Nhu về Trương Vĩ, Chu Bàn Tử trong lòng mới nhất động, đề nghị đưa Trương Vĩ đi cùng.
Đối với đề nghị này của Chu Bàn Tử, Ngô Thiến cũng không có ý kiến gì, dù sao trong suy nghĩ của cô ta Trương Vĩ chính là bạn trai của Lưu Vũ Nhu, nói không cho Trương Vĩ đến, chỉ sợ Lưu Vũ Nhu trong lòng lại nghĩ khác, nói Trương Vĩ cùng đi, lại cảm thấy chuyện này đối với Trương Vĩ chẳng liên quan gì, hơn nữa có thế còn làm trễ nải công việc của Trương Vĩ.
Lưu Vũ Nhu nghe được lời đề nghị của Chu Bàn Tử, nhíu mày tỏ vẻ phản đối, cô tham gia hội đấu giá không phải là đi chơi, mà là vì cô có thế tìm được bạch mã hoàng tử, nếu Trương Vĩ với danh nghĩa bạn trai cô đi cùng, cô đi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, đối với chuyện đưa Trương Vĩ cùng đi đến hội đấu giá, Chu Bàn Tử lại rất kiên định, một mình đối mặt với hai người phụ nữ là Ngô Thiến và Lưu Vũ Nhu, hắn luôn có cảm giác hốt hoảng trong lòng, nên mới gọi điện cho Trương Vĩ.
Trương Vĩ sau khi nghe những lời này, có thế nói là dở khóc dở cười, hắn hiện tại mới hiểu được cái gì gọi là nằm cũng trúng đạn rồi, tuy hắn đối với hội đấu giá này cũng không hứng thú gì, nhưng nếu có thế cùng Chu Bàn Tử giao hảo, chắc chắc sẽ không cự tuyệt đối phương.
Trong lúc nói chuyện, Trương Vĩ cùng Lưu Vũ Nhu đã đến trước cửa biệt thự của Chu Bàn Tử, sau đó Chu Bàn Tử cùng Lưu Vũ Nhu ra khỏi biệt thự, lấy xe A8 (Audi 8) từ trong nhà, chuẩn bị xuất phát lên đường.
- – – – – oOo- – – – –