Phòng Thuật

Chương 87: Sóng gió tại nhà hàng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vì Trương Vĩ ngay được tin tưởng , thu nhập một tháng trăm vạn nên cũng không thế che giấu quá lâu, toàn bộ nhân viên môi giới bất động sản trong tiểu khu đều biết đến Trương Vĩ Nhất Hào Ngưu Nhân. Sở dĩ sẽ có nhiều người gia nhập ngành kinh doanh bất động sản, chủ yếu là sức hút từ món li kếch sù của cái nghề này. Nhưng mà để có thế giúp Trương Vĩ thu nhập một tháng trăm vạn nhân, chính là do công ty môi giới tạo nhiều thuận lợi, hấp dẫn ngày càng nhiều thanh niên gia nhập cái nghề này, khiến cho người đã gia nhập cái nghề này càng thêm nỗ lực.

Trương Vĩ gần như trong một đêm trở thành bậc danh nhân ở tiểu khu. Rất nhiều nhân viên môi giới bất động sản đi ngang qua đều dừng chân ngắm nhìn hắn, toát ra vẻ hâm mộ có, đố kỵ cũng có, cặp mắt kính nể, nhất là một vài nữ nhân viên môi giới bất động sản tụ tập ở cùng một chỗ hướng về Trương Vĩ chỉ chỉ chõ chõ thật ra khiến hắn có chút hãnh diện.

Dĩ nhiên, đều không phải là tất cả nhân viên môi giới bất động sản đều bội phục Trương Vĩ, nhất là một vài nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm. Bọn họ bình quân mỗi tháng đều ký hợp đồng, luận kinh nghiệm, luận nghiệp vụ năng lực đều mạnh hơn Trương Vĩ, chẳng qua là không đụng phải khách hàng lớn mà thôi.

Sở dĩ những người này mặc dù nghe được chuyện của Trương Vĩ, cũng chẳng qua là nhoẻn miệng cười không có quá nhiều tán thưởng, cũng sẽ không cố tình đánh giá thấp Trương Vĩ, bởi vì Trương Vĩ ký được đơn đặt hàng lớn bỗng nhiên nổi tiếng sự việc cũng không có gì để nói, chỉ có điều phần lớn đều nhẹ nhàng phiêu dật , cũng chỉ mất đi mấy chục vạn danh tiếng nhân viên môi giới bất động sản bên trong.

Xã hội không ngừng phát triển, nhu cầu của con người ngày càng lớn, do đó giao dịch bất động sản tang trưởng ngày càng nhanh, chỉ tính ở thủ đô đã có vạn nhân viên mô giới bất động sản, toàn quốc cộng hết lại ít nhất có mấy trăm vạn nhân viên mô giới bất động sản, đa phần theo nghề bất động sản phải có mối quan hệ rộng chí ít cũng phải chục triệu người.

Đa phần các nhân viên mô giới bất động sản bộc lộ tài năng, kỳ ngộ, năng lực, nghị lực có thế nói thiếu một thứ cũng không được, mà còn Trương Vĩ hiện tại cũng chẳng qua vừa mới khởi nghiệp mà thôi, hắn còn phải đi đoạn đường vô cùng xa xôi.

- Reng reng reng…

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ cầm điện thoại di động lên vừa thấy, màn hình điện thoại hiển thị ảnh Bàn ca gọi Trương Vĩ nhanh chóng nút trả lời:

- Xin chào, Bàn ca.

- Trương Vĩ, hôm nay anh có bận rộn gì không?

Chu Bàn Tử ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.

- Bàn ca, có chuyện gì không.

Trương Vĩ đã làm xong thủ tục của khu biệt thự Thơm Giang, thậm chí đã giúp quản gia Chu Bàn Tử gửi đến nơi, không hề biết hắn ngày hôm nay tìm bản thân mình còn có thế có chuyện gì.

- Tôi thật có chút việc muốn tìm anh hỗ trợ, nếu không bận rộn, anh có thế đến nhà tôi, sau đó tôi sẽ nói cho anh rõ.

Chu Bàn Tử cười ha ha, thần thần bí bí nói.

- Được, vậy tôi qua liền đây.

Trương Vĩ suy nghĩ một chút, trong tay mình cũng không có cái gì để khách hàng tin cậy, cũng không đến phiên mình được tiếp đãi công khai, ngồi yên trong điếm đợi, xem thử . Chu Bàn Tử tìm mình có việc gì.

- Từ ca, Chu Bàn Tử tìm em có việc, nên em đi qua một chuyến, nếu trong điếm không có chuyện, vậy em đi một chút.

Trương Vĩ mới vừa nói chuyện điện thoại xong, Từ Minh vừa lúc từ trong phòng làm việc đi ra, trực tiếp lên tiếng nói.

- Đi đi, điền vào bảng đăng ký đi ra ngoài đi.

Từ Minh phất tay áo, không có lộ ra chút thần thái bất mãn nào.

- Được, em đi nha.

Trương Vĩ đáp một tiếng, đi ra ngoài ghi danh, lúc đó mọi ánh mắt hâm mộ nhìn anh đi ra khỏi Trung Thông môn điếm.

- Từ ca, Trương Vĩ tiểu tử này cũng quá tự do rồi chứ hả! Mấy ngày nay đến muộn về sớm, còn ra ngoài cũng không quản quản.

Quách Bân thấy Trương Vĩ đi ra môn điếm, lúc này mới lên tiếng nói.

Nghe được Quách Bân nói, Vương Mẫn, Lý Lâm, Vương Kiến Phát và Văn Phương đều nhìn lên, vãnh tai rất nghiêm túc nghe, muốn xem thử Từ Minh có thái độ gì.

- Vậy ngươi cảm thấy ta phải quản như thế nào?

Từ Minh mặt không thay đổi nói.

- Cái này đơn giản, hắn đến muộn một lần liền xử phạt chỉ vài lần thui thì hắn sẽ nhớ.

Quách Bân vẫy cánh tay, có chút khí thế nói.

- Đến muộn hoặc là vi phạm kỷ luật công ty, chỉ có thế là khấu trừ lương căn bản, không thế khấu trừ ra phần trăm, Trương Vĩ cho dù là mỗi ngày đến muộn, tôi tối đa ta cũng chỉ phạt hắn hơn 1000, anh cảm thấy hắn quan tâm sao?

Từ Minh hỏi ngược lại.

Ý tứ của Từ Minh rất rõ ràng, trích hoa hồn hoàn toàn là tự do bản thân của mình cố gắng mà có được, vì thế công ty không thế khấu trừ, mà hoa hồng của Trương Vĩ tháng này đến 1 triệu, há lại sẽ quan tâm 1000 lương căn bản hơn.

- Nếu cho là hắn không cần thiết, liền trừ bỏ hắn!

Quách Bân nâng tay phải lên, làm một cái cắt cổ đích thủ thế, nói.

- Hừ, khai trừ hắn!

Từ Minh cười lạnh một tiếng nhìn Quách Bân, nói

- Trương Vĩ tấm gương lớn của chúng ta , tôi có thế khai trừ hắn?, việc khai trừ này phải do tổng giám đốc thực hiện.

- Đến lúc đó Trương Vĩ đã ngồi vị trí này của tôi, tiếp theo chính là khai trừ anh!

Từ Minh nói gọn một câu, xoay người hướng về phía phòng làm việc, để lại gương mặt ngạc nhiên của Quách Bân.

- – – – – oOo- – – – –

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)