Mộ Dung Huyên nói.
Nghe được lời nói của Mộ Dung Huyên, Từ Minh ngược lại càng thêm nghi ngờ, thầm nói:
- Tôi không có đến Tĩnh Huyên Trai, sao nhân viên có thế nhận ra.
- Không cần tặng miễn phí, chúng tôi hôm nay có đại tài chủ mời, cứ cho hắn trả tiền là được rồi.
Quách Bân phất phất tay, nói.
- Quách Bân, Mộ Dung quản lí ưu đãi bán hạ giá, miễn phí đưa đồ ăn, anh không muốn cho tôi bớt một phần tiền, anh lại suy nghĩ gì vậy?
Trương Vĩ nói với sắc mặt không thân thiện.
- Tiểu tử này nhất định là ghen tỵ cậu vừa ký hợp đồng rồi, muốn cho cậu tiêu ít tiền.
Vương Kiến Phát có chút khó chịu nói.
- Chân ngoài dài hơn chân trong!
Lý Lâm tiện lời nói nhỏ, thấy được Quách Bân đi ra ngoài cũng không cần tốn lời
Quách Bân chỉ mới nói một câu nói, lại bị ba người châm chọc, vốn là mặt anh tuấn, kéo so sánh với mặt ngựa còn dài hơn, há miệng thở dốc, lại không dám cãi lại, một là bởi vì hắn chột dạ, hai là bởi vì hắn nói không lại ba người.
- Ha ha, ta nghĩ Quách tiên sinh cũng chẳng qua là nói giỡn mà thôi, tôi muốn phục vụ thức ăn miễn phí tất nhiên sẽ không cần thanh toán đâu.
Mộ Dung Huyên thay Quách Bân giải vây nói.
- Trương tiên sinh, nếu hôm nay là anh mời khách, như vậy anh cần đi một chuyến, cùng mang thức ăn bưng lên chứ hả!
Mộ Dung Huyên nói.
- Cô gọi cho nhân viên đưa đến không được sao?
Tôi một đại nam nhân vì một món ăn, phải đi 1 chuyến nữa sao!
Trương Vĩ cũng là sĩ diện hảo, khiến cho hắn trước mắt mặt của nhiều người như vậy, thật đúng là một bữa ăn miễn phí mà hắn không mong muốn.
Trương tiên sinh, đồ ăn miễn phí là tôi tặng cho đấy, nên nhân viên không thế mang lên được, anh muốn thì theo tôi đi lấy.
Mộ Dung Huyên có chút bất mãn nói.
- Đúng đấy, Mộ Dung tiểu thư có long tốt đưa cho anh một món, anh còn không muốn đi, thật là…
Quách Bân đứng lên bước ra, biểu đạt sự bất mãn của bản thân đối với Trương Vĩ, lại quay đầu lại đối với Mộ Dung Huyên cười nói:
- Mộ Dung tiểu thư, bằng không tôi cùng cô đi một chuyến cũng được.
- Không cần, Trương tiên sinh gần cửa ra vào, có lẽ nên để anh ta đi với tôi.
Mộ Dung Huyên nói xong dùng chân, đá đá vào ghế Trương Vĩ, ám hiệu hắn cùng bản thân mình ra ngoài.
- Trương Vĩ, rốt cuộc anh cũng phải đi một chuyến rồi! Tặng không đồ ăn cho anh mà anh cũng không cần, thật ngốc quá!
Vương Mẫn nói.
- Được, tôi đi được chưa!
Trương Vĩ cũng đã nhìn ra, Mộ Dung Huyên không muốn bản thân mình theo nàng ra ngoài, hẳn là có lời nói tự nhủ, nếu không thì mình cũng chi vậy
- Trương Vĩ đứng dậy,cùng Mộ Dung Huyên đi ra ngoài, Lý Lâm liền chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, nói:
- Hai người kia có chút không bình thường, tôi đoán chừng có thế có chuyện.
- Có chuyện gì vậy Lý tỷ?
Văn Phương gương mặt tò mò hỏi.
- Tôi đoán chừng có thế là chuyện tình cảm, nói không chừng hai người có mập mờ.
Lý Lâm gật gật đầu,nhắc đi nhăc lại như muốn khẳng định lời của mình.
- Không có khả năng.
Quách Bân nói như đinh chém sắt:
- Mộ Dung tiểu thư là người rất xinh đẹp, gia thế lại giàu có, làm sao có thế sẽ để ý Trương Vĩ!
- Anh lại ghen tỵ người ta rồi!
Lý Lâm cười nói.
- Tôi sao phải ghen tỵ với hắn! Quách Bân gương mặt khoa trương nói:
- Bàn về tướng mạo, khí chất, năng lực tôi điểm nào nhất không thế so sánh Trương Vĩ, Mộ Dung tiểu thư người ta chính là coi trọng tôi, chứ không tthể nào coi trọng Trương Vĩ!
- Tôi xem cậu là Bà Vương bán dưa, vừa bán vừa tự khen, mèo khen mèo dài đuôi mà. Trước hết không nói tướng mạo và khí chất, chỉ nói năng lực của cậu, chưa chắc mạnh hơn so với Trương Vĩ người ta, có bản lãnh thì cậu cũng bán biệt thự đi!
Vương Kiến Phát cười nhạo nói.
- Tôi… Trương Vĩ là vận khí tốt, tôi muốn là…
Ngay lúc Quách Bân đang muốn cãi chày cãi cối liền bị Từ Minh cắt ngang.
- Quách Bân, chuyện khác tôi không muốn nói, nhưng Trương Vĩ có thế ký hợp đồng tuyệt đối không phải dựa vào vận may, các cậu nếu muốn kiếm tiền thì hạ thấp tầm nhìn xuống mà học hỏi hắn, bằng không cũng đừng đỏ mắt nhìn người ta có thế kiếm tiền.
Từ Minh cáu kỉnh nói.
- – – – – oOo- – – – –