Trương Vĩ sau khi cúp điện thoại, tâm tình một lúc lâu sau mới bình phục lại. Cha mẹ vô cùng yêu thương đối với con cái trong nhà, Trương Vĩ với tư cách là con trưởng trong nhà chỉ hưởng thụ sự quan tâm của cha mẹ, nhưng lại không tận nghĩa vụ làm con.
Điều càng làm cho Trương Vĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ chính là, cha mẹ vì muốn hắn có thế sớm ngày lập gia đình, không tiếc dùng tiền dưỡng lão của hai người mua nhà cho hắn, lại còn vay mượn hơn mười vạn ở bên ngoài, còn hắn là phận làm con lại không hề hay biết.
Trương Vĩ càng nghĩ càng bất an trong lòng, hận không thế gắn hai cánh lập tức bay về nhà. Trương Vĩ dùng di động lên mạng tìm vé tàu chuyến sớm nhất, chuẩn bị ngồi xe lửa buổi tối đi suốt đêm về nhà, nhưng kết quả tìm tòi làm cho hắn có chút buồn bực, từ Bắc Kinh về đến Bảo Định nhanh nhất cũng phải hơn bảy giờ sáng ngày mai mới có vé.
Trương Vĩ thuận tay lấy ném điện thoại lên ghế sa ***, trong lòng vô cùng buồn bực, lòng nóng như lửa đốt chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng hiện tại không có vé xe lửa nên buộc phải trì hoãn, trong lòng lo lắng càng khiến tâm tình hắn vô cùng khó chịu.
“Đợi đến lúc thích hợp, mình nhất định phải mua một chiếc xe.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây