Sau khi Trương Vĩ về tới Trung Thông môn điếm, vừa vào cửa không thấy một bóng người, mới vừa muốn mở miệng hỏi liền gặp được Vương Kiến Phát từ phòng hội nghị bên cạnh bước ra, vẫy vẫy tay với mình tỏ ý bản thân mình đi vào phòng họp.
Trương Vĩ gật gật đầu, đi theo Vương Kiến Phát vào phòng họp, phát hiện tất cả nhân viên trong điếm đều ở bên trong, trong đó Từ Minh đang ngồi ở chủ vị, Lý Lâm, Vương Mẫn, Văn Phương ngồi phía bên trái, Vương Kiến Phát ngồi ở phía bên phải, cònQuách Bân thì lại ngồi ở cuối cùng.
Sau khi Trương Vĩ thấy được cảnh tượng như thế, cảm giác giống như là tam đường hội thẩm trong phim, nhưng may mắn chính là người chờ đợi thẩm phán không phải là mình mà là Quách Bân, khiến cho trong lòng Trương Vĩ cảm thán một câu “Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận. Quả nhiên là đúng thật!”
Quách Bân biến thành bộ dạng hiện tại này hoàn toàn là gieo gió gặt bảo, Mộ Dung Huyên vốn là khách hàng cũ của Trương Vĩ, mặc dù Mộ Dung Huyên có yêu cầu thuê phòng, Quách Bân sau khi biết thì với tư cách đồng nghiệp, cũng phải nhắc nhở Trương Vĩ một chút, chứ không phải cướp khách hàng của người khác như thế.
Tuy khách hàng là tài nguyên của Trung Thông môn điếm, nhưng cũng không phải là cùng hưởng chung, mà cùng là đồng nghiệp của nhau, khách hàng của hai bên cũng đều biết, nếu như ai cũng đều cướp khách hàng giống Quách Bân như thế, vậy cái công ty này còn có tôn ti trật tự gì chứ? Không chỉ không thế hợp tác toàn đội, mà còn gây nên mâu thuẩn nội bộ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây