Vừa nghe xong câu nói của Tiền lão, Chu Bàn Tử lập tức gục mặt xuống, biết những món đồ đồng thau nhất định là giả không thế nghi ngờ gì nữa, tiêu tiền uổng phí là chuyện nhỏ, mấu chốt là ném mặt mũi đi đâu, dù sao cũng là bỏ ra mấy triệu NDT để mua những đồ phế liệu này, nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến cho mọi người cười đến rụng răng sao!
- Chu Bàn Tử, nghề đồ cổ này không phải ai cũng có thế làm được, tôi nghĩ cậu vẫn là nên nhanh chóng trở về Sơn Tây đào than đá đi!
Nhạc Minh bất ngờ châm chọc nói.
Người chung quanh ai cũng đều than vãn tiếc rẻ không dứt, mặc dù không nói lời châm chọc giống Nhạc Minh, nhưng trong mắt đều lộ ra ánh nhìn có chút hả hê, đúng là cũng cùng một giuột với nhau.
- Chu tổng, cậu cũng không nên để trong lòng, ai làm nghề sưu tập những thứ này cũng có lúc nhìn lầm, tôi lúc trẻ cũng bị thua thiệt không ít.
Tiền lão vỗ vỗ bả vai của Chu Bàn Tử, an ủi.
- Tiền lão, hai cái tượng Phật với hai bộ tranh chữ tôi cũng mua lại rồi, ngài có thế xem giúp tôi một chút được không! Ngô Thiến đem bốn kiện cổ xưa để lên bàn, lên tiếng nói.
Ngô Thiến thấy Chu Bàn Tử bị Nhạc Minh không ngừng châm chọc, muốn thay thế lão công mình ra mặt, khiến cho Tiền lão giúp mình giám định một chút đồ cổ này, cho dù trong đó chỉ có một món là đồ thật, cũng có thế khiến cho vợ chồng hai người mặt mũi dễ nhìn một chút, không đến mức ủ rủ âu sầu ra về.
Bốn kiện hàng của Ngô Thiến tuy không đắt bằng Chu Bàn Tử, nhưng cũng khoảng chừng gần hai triệu, Tiền lão tinh thông sự đời cũng nhìn ra ý nghĩ của Ngô Thiến, mặc dù đối với loại người như cô ta vì muốn tìm ít mặt mũi cho chồng mà kích động như vậy cũng không tán thành, nhưng cũng không tiện ngăn cản đối phương, cũng không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, đi ra phía trước hỗ trợ giám định.
Mọi người thấy vợ Chu Bàn Tử lại muốn Tiền lão giám định bốn kiện cổ xưa đã mua, trong lòng vừa hâm mộ hai người giàu có, vừa muốn nhìn xem bốn kiện đồ cổ này có phải là thật hay không, hơn nữa có thế nghe được giám định sư Tiền lão phê bình, đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Đối với việc giám định bốn kiện hàng của Ngô Thiến, Tiền lão dùng thời gian tương đối dài, đáng tiếc tượng Quan Âm cùng Phật Di Lặc giá tiền cũng cao, cũng có chút giá trị nhưng so với việc mua sắm bình thường còn kém xa, có thế nói hai vật phẩm này cũng mua thu lỗ.
Về phần hai bức tranh chữ cuộn tròn, một bộ là tranh chữ thời Đại Tống do Tô Thức vẽ, một bộ là ở thời Minh do Đường Bá Hổ vẽ, tuy rằng chữ viết cùng họa sĩ đều có vài phần giống, nhưng chẳng qua cũng chỉ là hậu nhân vẽ, đều không phải là dấu tích thực, cuối cùng Chu Bàn Tử cũng mất luôn cả chì lẫn chài.
Sau khi Tiền lão giám định hoàn tất, Chu Bàn Tử cùng Ngô Thiến hai người vẻ mặt buồn khổ, bỏ ra mấy triệu lại không mua được chính phẩm, còn ở trước mặt mọi người thỉnh cầu Tiền lão giám định, có thế nói là không còn mặt mũi nào cả.
- Chậc chậc, chẳng trách ai cũng nói Chu tổng là người có tiền? Bỏ ra một lúc 5 triệu NDT, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, bội phục!
- Nghề sưu tầm đồ cổ này chính là như vậy, chính là so sánh mắt nhìn của nhau, không phải có tiền là có thế tung hoành?
Mọi người đều nhỏ giọng nghị luận.
- Chu Bàn Tử, anh chỉ có thế khai thác than đá thôi, nghệ thuật sưu tầm đồ cổ thật không thích hợp với anh!
Nhạc Minh không sợ đắc tội với Chu Bàn Tử, cố ý hạ giọng, nói.
Nhạc Minh qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bị Chu Bàn Tử chèn ép, lần này Chu Bàn Tử lại muốn chen vào nghề của hắn, hơn nữa vừa nãy cũng đã đủ mất mặt rồi, hắn há lại không nhân cơ hội này mà gây khó khăn cho Chu Bàn Tử một phen.
- Nhạc Minh, anh bớt nói lời châm chọc ở đây đi, mắt của anh so với chúng tôi chưa chắc đã tốt hơn, có bản lãnh anh cũng mua lại vài món đồ cổ, rồi nhờ Tiền lão hỗ trợ giám định một chút đi!
Ngô Thiến phản kích nói.
Ngô Thiến khiêu khích như vậy, Nhạc Minh cũng không chút sợ hãi, hắn đối với nghề này cũng đã nghiên cứu nhiều năm rồi, tự nhận là có vài phần bản lãnh, cũng đang muốn tìm một cơ hội chứng minh bản thân mình một chút, không sợ hãi chút nào nói:
- Được, vậy tôi cũng chọn một vài món đồ đổ, nhờ Tiền lão giám định một chút!
Nghe Ngô Thiến cùng Nhạc Minh đối thoại, mọi người làm sao có thế không biết hai người trở mặt với nhau, thừa cơ hội này so sánh cao thấp, nhưng người cao hứng nhất không ai khác ngoài Vương quản lý, vừa rồi Trương Vĩ mua kim khảm Ngọc Quan Âm buồn bực trong lòng hắn sớm đã bay lên chín tầng mây.