Thẩm Hoài và Trần Đan bình thường đều gặp mặt ở nhà cũ, có thời gian thì tự mình nấu cơm, không có thời gian thì Trần Đan trực tiếp mang cơm từ nhà hàng qua. Khấu Huyên học trường du lịch, thời gian học là hai năm, năm sau cô và mấy bạn học cùng đến Thượng Khê Viên thực tập, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt Thẩm Hoài ở Thượng Khê Viên lần nào, lúc này nhìn thấy dĩ nhiên là kinh ngạc.
- Kỳ lạ cái gì, tôi không thể đến sao?
Thẩm Hoài cười hỏi.
Khấu Huyên cùng tuổi Tiểu Lê, năm sau đều hai mươi mốt tuổi rồi, mặt đồng phục màu tím đỏ mà giám đốc thực tập của nhà hàng thiết kế, duyên dáng yêu kiều, lại giống như một thành phần tru thức đô thị, mái tóc dài buộc phía sau bằng đồ cột tóc màu cà phê, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn còn có chút non nớt thanh thuần.
Đương nhiên, chiếu theo những chuyện mà mấy năm nay Khấu Huyên trải qua, vẻ non nớt và thanh thuần trên gương mặt cô dĩ nhiên chỉ là một khí chất đặc biệt để cô hấp dẫn người ta mà thôi. Đôi mắt đen lúng liếng của cô nhìn Thẩm Hoài, dường như còn chưa tỉnh lại trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Hoài nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây