- Khẩu vị ông cụ này thật sự lớn, cũng không sợ bị nghẹn…
Trong lòng Tôn Á Lâm trước nay đều không tôn kính gì trưởng bối Tôn gia, trước mặt phải vờ làm cháu ngoan, cả ngày đều cùng đi về quê thăm thân tham quan du ngoạn, cũng mệt ngất ngư, về phòng thì cô không nhịn được phải oán hận mấy câu, phỉ báng mấy câu.
Thẩm Hoài ngồi bên cạnh Thành Di luôn miệng ngáp.
Đêm hôm qua anh và Thành Di không ngủ ngon gì cả, vừa sáng sớm Thành Di còn có thể ngủ nướng, anh thì phải về huyện phê duyệt một đống công văn chất chồng mấy hôm nay. Tuy anh đều từ chối hết mấy cuộc họp không quan trọng gì, nhưng ngay sau đó lại chạy về cùng ông bà ngoại và một đám trưởng bối Tôn gia tham quan thành tựu xây dựng mấy năm nay ở cảng Tân Phổ và khu xưởng Tân Phổ của Hồng Cơ Trường Thanh, chuyến đi hôm nay anh còn mệt hơn đám Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân, bắp chân ê ẩm sưng lên hơi đau.
Thành Di ngồi trên tay vịn sô pha, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Hoài, ngồi tựa vào anh, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, đưa tay khẽ vuốt ve chòm râu lún phún dưới cằm anh, nghe Tôn Á Lâm oán giận, trong lòng nghĩ cũng khó trách. Điều kiện mà lão gia tử Tôn gia đưa ra cũng quá khắc nghiệt, tuy Tôn Á Lâm cũng xuất thân gia môn, nhưng tự lập môn hộ đã lâu, đã không có ý chịu khống chế của Tôn gia nữa, làm sao chịu chắp tay nhường ra quyền khống chế Chúng Tín chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây