Thức dậy, Thành Di nghe tiếng thở đều đều bên tai, cô không quay người lại, gối lên cánh tay chăm chú nhìn ánh nắng trong trẻo xuyên qua khe cửa chiếu vào bức màn.
Lúc này, cánh tay Thẩm Hoài đặt ngang bên ngoài chăn áp lên bờ vai cô buông xuống lên mặt cô.
Trước khi ngủ đã tắt máy điều hòa nhiệt độ, không khí trong phòng hơi lạnh, tay Thẩm Hoài áp lên mặt, bàn tay lạnh băng, nhưng lòng bàn tay rất ấm. Thành Di cho rằng đó là hành động vô thức của Thẩm Hoài khi đang ngủ say, vốn không đẩy tay hắn ra, cảm nhận được hơi ấm lòng bàn tay hắn dán trên má mình, trong lòng nghĩ: Sau này có phải buổi sáng nào cũng được nghe tiếng thở đều đều, khiến mình càng cảm thấy cuộc sống chân thực như vậy không?Ngay sau đó cô cảm giác có gì không đúng, sau lưng có thanh âm gì đó, rồi một cơn gió lạnh chui vào áp sát sau lưng. Thành Di còn đang suy nghĩ Thẩm Hoài đang làm gì sau lưng thì thân mình ấm áp của hắn đã dán sát lại, lúc đó cô mới biết bàn tay vừa rồi đặt lên mặt cô là thử xem cô đã thức hay chưa, sau đó len lén chui vào trong chăn của cô.
Thành Di buồn bực định xoay người lại đá tên vô lại này xuống, nhưng vòm ngực rộng lớn của Thẩm Hoài áp sát gần, cảm giác vững chãi và dịu dàng khiến cô say mê, do dự một chút quyết định không vạch trần tên vô lại này nữa, để mặc hắn dùng tay chân quấn cô lại, cô thì nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng khi tay của Thẩm Hoài thò vào trong áo của cô, cả người cô lập tức cứng đờ, mới biết tên vô lại này chắc chắn chỉ ôm cô mà không làm gì đấy.
Trong lòng nghĩ vậy, tay của Thẩm Hoài đã di chuyển dần lên trên. Thành Dikhó mà giả vờ ngủ tiếp được, nhưng vẫn đành phải nằm yên, tên này nhất định được một tấc sẽ tiến một bước, nếu lúc này cô xoay người đạp hắn xuống giường, người này mà biết cô đã để mặc hắn ôm mình, nói không chừng sẽ càng được một tấc lại càng được đằng chân lân đằng đầu
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây