“Tổng giám đốc Miêu” bị Trương Chấn Hưng cục huyện kéo áo kéo ra phía sau, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống nền, xương hông đụng góc trên bàn, làm y đau đến nhếch môi.
Tuy rằng ông ta tự ỷ vào là bạn bè với Uông Kỳ - Phó cục trưởng Cục Công an huyện, nhưng lúc này Trương Chấn Hưng lắp bắp ra tay tóm cổ áo của ông ta, cũng nhịn không trở mặt tại chỗ, chỉ đỡ lấy bàn, hậm hực nhìn chằm chằm Trương Chấn Hưng.
Tuy nhiên cơn tức trong lòng Miêu Dật Phi lại đổ hết lên đầu thanh niên trẻ tuổi tên “Thẩm Huyện” này, không kích động ra tay đánh người nữa, nhưng vẻ kích động trong ánh mắt chưa tan, chỉ vào mặt Thẩm Hoài gầm gào:
- Thằng nhãi mày nhớ kỹ cho tao, hôm nay Phó cục trưởng Trương ở đây, tao không đụng tới mày, mày về sau cẩn thận đừng xuất hiện ở đất Hà Phổ để tao thấy mặt.
Trương Chấn Hưng hận không thể lấy một cây gậy đánh cho Miêu Dật Phi ngất đi, hận không thể cởi tất nhét vào chắn cái miệng thối của ông ta, nhưng thấy Huyện trưởng đứng ở cửa sắc mặt âm trầm, ánh mắt dường như ăn hết mọi người trong phòng, anh ta sợ tới mức hồn bay phách tán, tim run rẩy, tay chân cũng sợ tới mức lạnh như băng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây