Xe lửa đến Thạch Môn lúc sáng sớm, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, có sương mù lơ thơ trên sân ga.
Từ trong toa hành khách ấm áp đi ra, gió lạnh thổi qua khiến Thành Di còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn rùng mình một cái, hai tay nắm chặt kéo cổ áo khoác dệt bằng lông hải mã, nhìn sân ga cổ xưa, có chút không ngờ:
- Đây chính là Thạch Môn rồi sao?
Sự phát triển xây dựng đô thị của Từ Thành ở khu vực duyên hải Đông bộ xem ra rất kém cỏi rồi, nhưng Thạch Môn còn kém hơn Từ Thành, hoàn toàn không có khí thế của đô thị tỉnh lị như trong tưởng tượng của Thành Di. Nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của Thành Di, Thẩm Hoài đưa tay ra, cười nói:
- Ừ, đây là Thạch Môn rồi, theo lý mà nói hẳn là chỗ trọng yếu Kinh kỳ, lại làmột thành phố bị mọi người bỏ rơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây