Nghe Trình Nghị nghiêm khắc nhắc nhở, Chu Chính Phượng gần như bị tê liệt ngã xuống đất.
Cái tên Thẩm Hoài này, Chu Chính Phượng mới đầu nghe đã có cảm giác quen thuộc, nhưng y cũng chưa từng nghĩ sâu xa hơn.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo đầy vết nhăn, ngoại trừ diện mạo ưa nhìn một chút, cũng thấy rằng hắn hoàn toàn không có gì quá đặc biệt; Thẩm Hoài sau khi điềm tĩnh đối đáp, chẳng qua làm Chu Chính Phượng vì trị không được tính cách một thanh niên trẻ tuổi mà nổi nóng, thầm nghĩ làm sao gây sức ép cho người ta, nghĩ làm thế nào cho đối phương chịu thua, mãi đến thời khắc Trình Nghị đẩy cửa đi vào phòng hỏi cung này, y mới trong lúc đó đem tên này liên hệ với con người trong truyền thuyết kia.Nhưng mà đến lúc này, Chu Chính Phượng muốn xoay chuyển gì, cũng đã quá muộn.
Điều này cũng không thể trách Chu Chính Phượng nông cạn, thiếu sót.
Càng là khu phát triển kinh tế lạc hậu, giao lưu với bên ngoài càng đóng kín lại. Tân Tân mặc dù là khu huyện cấp dưới Đông Hoa, từ Trấn Thành Quan Tân Tân đến thành phố Đông Hoa, đi xe cũng chỉ mất hai đến ba giờ, nhưng không có chuyện gì, cho dù là Chu Chính Phượng, một năm cũng khó đến thành phố được một chuyến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây