Gương mặt Tạ Chỉ tái nhợt vì lạnh, đôi môi tím tái, tóc ướt sũng xõa xuống, gương mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà trông vô cùng đáng thương. Thẩm Hoài nghĩ, cô nàng này dữ dội như thế, nếu mình thấy cô ta đáng thương thì đúng là mắt bị mù rồi.
Tạ Chỉ chú ý ánh mắt của Thẩm Hoài nhìn lên người mình chăm chăm, nhưng căn phòng của cô đang ở là một phòng lớn, phòng ngăn đều đang sửa, nếu muốn tránh chỉ có thể tránh trong nhà vệ sinh. Cô không muốn đuổi Thẩm Hoài đang thảm hại ra khỏi nhà được, đành phải khoanh tay trước ngực, ngồi nghiêng người đi, không cho ánh mắt Thẩm Hoài nhìn lung tung vào nơi mẫn cảm trên người cô nữa.
Vì quá lạnh, Tạ Chỉ không quan tâm trên người đang ẩm ướt, rút chiếc ga giường ra làm chăn đắp, ngồi trên sô pha đắp lên người mình, che toàn bộ thân thể khôngcho Thẩm Hoài nhìn.
Thẩm Hoài bĩu môi, thu lại ánh mắt. Ví da hẳn là rơi trên xe của Chu Dụ, di động, thẻ công tác thì bị rơi vào nước, ngay cả lúc này muốn hút điếu thuốc để tránh tính cảnh ái ngại này cũng không thể, mà cũng không thể cứ ướt rượt đứng ở cửa không nói tiếng nào, mắt nhìn lên sàn nhà, nói:
- Đúng như cô nói, dự án tấm thép phủ dính đến lợi ích của Mai thép, tôi không thể từ bỏ được. Tôi cũng chưa nói với ai, nhưng Tống Hồng Kỳ cùng Tạ gia ngay lúc bắt đầu đã sai phương hướng. Nếu họ không dừng cương trước bờ vực, sẽ càng lún càng sâu
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây