Lục Vân Châu lạnh nhạt, ánh mắt đen láy, lúc này anh mới nhìn rõ mặt cô gái, dung mạo thanh tú, chính là đôi mắt đỏ hoe kia không giấu được chút tâm cơ, Lục Vân Châu liếc mắt một cái là nhìn thấu, cho nên anh ra vẻ lười biếng, các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng gõ nhẹ.
“Không cần cố ý cảm ơn tôi.”
Bình thường anh sẽ không như vậy, nhưng khi đối mặt với cô gái này, anh cố ý tỏ ra có chút hứng thú.
“Chỉ là tiện tay cứu người thôi.”
Giọng Lục Vân Châu trầm thấp, lười biếng, như đang kể lại một chuyện nhỏ không liên quan gì đến mình, thậm chí ánh mắt, có chút khó hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây