Lúc nói lời này ánh mắt lão Phật gia u ám, giọng nói rõ ràng khàn đi, nói rõ ông cụ vẫn rất quan tâm cháu gái Cung Thần Hi của mình, dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của ông cụ.
Nếu không, một đôi con trai con gái của lão Phật gia đều chết ở trên tay kẻ thù, Cung Thần Hi cũng chết, ông cụ liền triệt để là người cô độc.
“Cô muốn báo thù cho cảnh sát hình sự Y quốc kia.”
Lão Phật gia cũng là người thông minh, sau khi biết rõ thiếu nữ trước mắt là người Y quốc, ông cụ đại khái đã nghĩ rõ ràng toàn bộ.
Chỉ sợ từ ba năm trước đây, vị đại tiểu thư Cung Thần Hi của tập đoàn W này đã sớm chết trong vụ tai nạn xe cộ kia.
Mà thay vào đó, là thiếu nữ không rõ lai lịch này, ở trước mắt ông cụ, ở dưới mí mắt của lão Phật gia trong tập đoàn, tỉ mỉ diễn một vở kịch, diễn suốt ba năm.
Cho đến hôm nay, ông cụ mới biết được tin Cung Thần Hi đã chết.
“Không phải sao.”
Thẩm Triều Tích lạnh lùng nói.
Cô lạnh lùng liếc nhìn lão Phật gia, hận ý trong mắt không hề che giấu.
Điều này làm cho ông cụ không khỏi nhớ tới, ba năm trước đây trận hành động săn ưng kia, bọn họ bắt được tên cảnh sát hình sự Y quốc kia, tên là Chu Hứa đúng không?
Bị bọn họ bắt lại, nhốt trong thủy lao tra tấn ba ngày hai đêm, nhưng chàng trai trẻ kia mạng lớn, vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ chết trong thủy lao toàn là rắn độc, thế nhưng đợi ba ngày hai đêm vẫn không có chuyện gì.
Cuối cùng, ông cụ quyết định giữ lại một hơi cho Chu Hứa, nhốt cậu ấy vào trong hắc lao dưới lòng đất, gân tay gân chân đều bị cắt đứt!
Bọn họ tiêm thuốc, máu me khắp người cậu ấy, đồng phục cảnh sát màu đen kia cũng biến thành màu đỏ sậm.
Tất cả đều là vết tích máu tươi thấm ướt qua, mà cậu ấy bị giam ở hắc lao, mỗi ngày bị điện giật, tinh thần và thân thể bị tàn phá, bị hành hạ thống khổ không chịu nổi, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.
Cho dù như vậy, Chu Hứa vẫn cắn răng chịu đựng.
Sở dĩ lão Phật gia nhớ rõ Chu Hứa.
Là bởi vì trận hành động săn ưng kia, tập đoàn W của bọn họ cũng tổn thất nặng nề, mà Chu Hứa, chàng cảnh sát trẻ tuổi bị bắt tới này, bị người ta đánh gãy gân tay gân chân, hành hạ nửa tháng sau.
Trên tường dùng máu viết đầy chữ.
Rậm rạp chằng chịt, tất cả đều là máu.
Ông cụ còn chưa bao giờ gặp.
Một người trẻ tuổi có huyết tính và tín ngưỡng như thế.
Chỉ tiếc, cũng là bọn họ làm hại tập đoàn W thương vong vô số, ông cụ tổn thất hơn phân nửa nhân thủ.
Nghĩ tới đây, lão Phật gia vê chuỗi tràng hạt trong tay, lập tức bàn tay già nua đầy nếp nhăn của ông cụ đặt lên trên ghế ngồi.
Sau đó giơ tay lên.
“Giết cô ta.”
“Vâng...”
Lập tức có mười mấy tên vệ sĩ áo đen tiến lên, chắn trước mặt lão Phật gia.
Mà A Mẫn mặc áo da quần bó sát người, ánh mắt như sói trừng về phía Thẩm Triều Tích.
Trong mắt A Mẫn, trước đó cung kính, chỉ là bởi vì Cung Thần Hi là cháu gái của lão Phật gia, là đại tiểu thư của tập đoàn W.
Nhưng bây giờ, thiếu nữ trước mắt chẳng là gì cả!
A Mẫn đứng ra.
Mà lão Phật gia ngồi trên ghế vẻ mặt lạnh lùng bất động như núi, vê chuỗi tràng hạt, nhắm mắt lại.
Hoàn toàn không còn bộ mặt hiền từ trước đó, toàn thân tỏa ra khí tức âm trầm, sát khí, mặc cho bảo tiêu áo đen cùng thiếu nữ chém giết phía trước che chở ông cụ.
Tốc độ của Thẩm Triều Tích rất nhanh.
A Mẫn tiến lên ngăn cản.
Đồng thời, A Mẫn còn nhận được mệnh lệnh của lão Phật gia!
A Mẫn muốn lấy mạng của Thẩm Triều Tích.
A Mẫn này là thân tín bên cạnh lão Phật gia, thân thủ là số một số hai, phản ứng cũng cực nhanh.
Trong nháy mắt Thẩm Triều Tích tới gần, A Mẫn liền cảm giác được một trận lạnh lẽo ập tới.
Dao găm lướt qua trên mặt cô ta!
Cũng may cô ta né nhanh.
Chỉ tạo ra một vết thương nhỏ, chảy ra một chút máu tươi.
A Mẫn khiếp sợ, sau đó lại mang theo ánh mắt hung ác chỉ thuộc về loài sói, dã tính của sói, nhìn về phía Thẩm Triều Tích.
Nhưng điều khiến A Mẫn kinh ngạc là, thân thủ của thiếu nữ trước mắt không phải nhanh bình thường.
Lão Phật gia ngồi trên ghế, phía trước cách đó không xa có hai người đang vật lộn, nhưng từ đầu đến cuối ông cụ vẫn nhắm hai mắt lại.
Ông cụ ra lệnh cho A Mẫn lấy mạng Thẩm Triều Tích, như vậy ông cụ sẽ nhìn thấy thiếu nữ chết ở đây.
Lão Phật gia không cho phép có người đụng vào uy nghiêm của mình.
Phía trước, hai bóng người quấn lấy nhau, A Mẫn và Thẩm Triều Tích dùng khuỷu tay khắc chế đối phương!
Còn dao găm trong tay Thẩm Triều Tích bị A Mẫn cầm chặt, ngăn ở trước mặt, gần sát mắt cô.
Máu từ trong lòng bàn tay A Mẫn rơi xuống.