Xe chạy qua, hai bên đường là những ngôi nhà lụp xụp làm bằng đất cát, một số ngôi nhà bị cát vàng bao phủ, đổ nát hoang tàn!
Đi tiếp về phía trước, có thể nhìn thấy những túp lều rách nát được dựng lên bằng đủ loại vải vụn màu xám trắng, nắng chiếu vào, mưa dột, rất nhiều người bẩn thỉu co ro bên trong, nhìn xe của họ chạy qua với ánh mắt sợ hãi và dò xét, người đàn ông ngồi trong xe sắc mặt lạnh tanh, môi mím chặt, khí áp rất thấp.
Dường như chỉ một giây sau, anh sẽ nổi giận, những người xung quanh không ai dám nhìn sắc mặt của đội trưởng.
Gương mặt Lục Vân Châu lạnh như băng.
Họ đều biết tính khí của đội trưởng, bình thường anh lạnh lùng, ít nói, nhưng nếu nổi giận thì họ sẽ rất thảm.
Gần đến hoàng hôn, họ đến nơi mà Tần Hổ nói đã bỏ Thẩm Triều Tích xuống trước đó.
Đó là khu ổ chuột.
Một góc tối tăm, ẩm ướt.
Trần Ngộ không tìm thấy Thẩm Triều Tích ở đây.
Nhưng cậu nhặt được một miếng băng gạc dính đầy máu bị vứt lăn lóc trên mặt đất.
Đó là miếng băng gạc mà Trần Ngộ dùng để băng bó vết thương do súng bắn trên cánh tay của Thẩm Triều Tích.
“Đội trưởng?! Rõ ràng trước đó tôi đã vứt cô ta ở đây mà…” Tần Hổ luống cuống, tìm khắp khu ổ chuột mà không thấy bóng dáng Thẩm Triều Tích đâu.
Mặt Tần Hổ đầm đìa mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống, lo lắng nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng trong khu ổ chuột.
Không cần nghĩ cũng biết.
Chắc chắn Thẩm Triều Tích đã xảy ra chuyện!
Hoặc là cô bị đám côn đồ ở khu ổ chuột này lôi đi làm chuyện đồi bại.
Hoặc là đã bị giết rồi.
Nếu thật sự là vậy.
Tần Hổ đúng là đáng chết!
Việc này chẳng khác nào ném một cô gái xinh đẹp vào ổ ăn mày.
Cô sẽ phải chịu đựng những gì.
Kết quả không cần nói cũng biết!
Nghĩ đến đây, sắc mặt những đồng đội khác đều sa sầm, nhíu chặt mày.
Cho dù đối phương là đại tiểu thư của tập đoàn W, là kẻ thù của họ.
Nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái bị thương, rơi vào tay họ, mất khả năng chống cự.
Chuyện này ầm ĩ lên, trong lòng họ đều rất khó chịu, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi…” Tần Hổ lúc này mới hoảng sợ, mặt mày cứng đờ, nhận ra mình đã làm gì, đường nét trên gương mặt anh ta trở nên lạnh lùng, cứng rắn.
“Tôi không ngờ tới, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học thôi.”
Kể từ khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thí nghiệm ở Sa Thành, nhìn thấy nhiều người vô tội chết oan vì những thí nghiệm tàn bạo của tập đoàn W, Tần Hổ đã rất tức giận, cảm thấy tất cả đều là do người của tập đoàn W gây ra.
Mà trước đó Thẩm Triều Tích còn thừa cơ hội tiêm thuốc vào anh ta, suýt nữa hại chết anh ta, tại sao anh ta phải cứu cô ta?
Tại sao phải đi cứu một kẻ độc ác, làm hại người vô tội?
Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng dâm loạn, trụy lạc trong khu ổ chuột, nhìn thấy những ánh mắt tham lam, đầy ác ý của đám người đó, Tần Hổ mới biết mình đã sai khi vứt cô ở đây, cô có thể sẽ gặp phải chuyện gì.
Trong đầu Tần Hổ thoáng hiện lên hình ảnh một cô gái bị ức hiếp, bị tra tấn, bị lăng nhục, anh ta cảm thấy mình thật sự đã sai.
“Đội trưởng, tôi…”
Tần Hổ gần như không dám ngẩng đầu lên.
“Bây giờ mới biết sợ à?”
Lục Vân Châu lạnh lùng nói, anh không hề khách sáo với Tần Hổ.
“Sao lúc vứt cô ấy đi không biết sợ hả!”
Cho nên mới nói, đừng để cơn giận che mờ mắt, đừng hành động bốc đồng khi đang nóng giận.
Sẽ hối hận đấy.
“Báo cáo đội trưởng! Bắt được một kẻ khả nghi đang lén lút dò xét ạ.”
Bỗng nhiên, một đồng đội áp giải một người đàn ông mặc quần áo rách rưới, mặt mày có sẹo từ ngoài khu ổ chuột vào, đưa đến trước mặt Lục Vân Châu.
Lục Vân Châu nhìn người đàn ông đó.
“Đừng, đừng giết tôi!”
Người đàn ông đó rất nhát gan, khi nhìn thấy hơn mười người đàn ông mặc trang phục đặc chủng màu đen, khí thế bức người, hắn ta lập tức quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
“Nói, anh làm gì? Tại sao lại nhìn lén!”
“Tôi nói, tôi nói.”
“Thực ra tôi, tôi chỉ là người chạy việc vặt thôi, đại ca của tôi là trùm ở khu này, sáng sớm nay có một chiếc xe việt dã đến, tôi thấy, ôi chao, xe quân đội, hình như không phải của Đông quốc, tôi liền đi báo cho đại ca.”
“Sau đó, đại ca tôi dẫn người đến đây, vừa hay nhìn thấy một người bước xuống xe, à đúng rồi, anh ta mặc trang phục giống các anh, vứt một cô gái đang hôn mê ở đây rồi bỏ đi.”
“Cô gái đó đâu?!”
Hắn ta còn chưa nói xong thì đã bị tiếng quát bất ngờ của người đàn ông kia dọa cho sợ mất mật!
Hắn ta vội vàng giơ tay lên, ra hiệu đối phương bình tĩnh nói chuyện, hắn ta cái gì cũng nói.
“Cô gái đó, chúng tôi thấy cô gái đó xinh đẹp nên, nên…”