“Chuyện vòng cổ lần trước, em đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói anh ấy chỉ mua từ một người bạn bán đồ ngọc ở Myanmar mà thôi, chỉ cảm thấy chúng đẹp, cũng không ngờ lại có hại đối với cơ thể.”
“Nếu em rể không làm trong ngành này, hiển nhiên sẽ không hiểu lề lối trong ngành, không thể trách cậu ta.”
“Vâng, chỉ có thể mong lần sau anh ấy mang não đi là tốt rồi.” Em họ nói chuyện ngược lại cũng khá tùy tiện, rõ ràng tuy không tiếp xúc với Tô Bạch nhiều cho lắm, nhưng vẫn coi hắn là người trong nhà mình.
Huống chi trước đó, vào ngày lễ ngày tết Tô Bạch vẫn sẽ gửi một ít quà tới cho em gái và dì út của mình, quà cáp giá trị xa xỉ, nên phần ấn tượng này, thực ra đã sớm gieo xuống, hơn nữa cho dù là dì út mình hay là em họ cũng không tính là người phụ nữ nông cạn tham tài, cũng vì vậy, cho dù bây giờ Tô Bạch ở trong mắt bọn họ đã “nghèo túng”, nhưng bọn họ vẫn đối xử với hắn và những mối quan hệ thân thiết với bọn họ khá chân thành như cũ.
Chỉ có điều, hắn có hơi không xác định được, phải bao lâu nữa thì bọn họ mới tới, đối với bữa tối này, hắn thật sự có chút mong đợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây