Lòng bàn tay của Tô Bạch lập tức được một tầng vảy rồng màu đen bao phủ, sức mạnh nóng rực làm bốc hơi toàn bộ bụi màu xanh lục trên bàn tay hắn, chỉ là cảm giác lâng lâng và mơ màng trong lòng đó, vẫn có chút khó mà cưỡng chế được như cũ, nhưng cũng may Tô Bạch cũng được tính là đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, ít nhất cũng có thể đảm bảo tâm thần của mình trấn tĩnh, không đến mức giống như những người nghiện thuốc, không kìm lòng được mà đập đầu theo nhịp, nhảy dựng lên, không biết phải làm sao.
Rêu xanh dường như sau khi phát động một đợt tấn công cũng trút được cơn giận, đám rêu xung quanh cũng từ từ mờ nhạt dần, trở nên có chút ủ rũ, giống như mùa thu kéo tới cướp bóc vậy.
Lúc này, hòa thượng và mập mạp cũng tới căn phòng này, hòa thượng vừa nhìn thấy hai tròng mắt đỏ lên của hắn, lập tức nhận ra chuyện gì, sau đó hai tay chập lại, niệm “Thanh Tâm chú”.
Tô Bạch lập tức nhắm mắt, phối hợp với sự hỗ trợ của hòa thượng, từ từ hóa giải sạch sự xao động bị đám rêu xanh kỳ quái gợi ra trong lòng mình.
Mập mạp cũng không nhàn rỗi, anh ta nhìn chằm chằm vào đám rêu xanh xung quanh, sau khi phát hiện ra rêu xanh đang từ từ rút lui và ủ rũ, mập mạp lập tức quát to một tiếng: “Cha chả, mày muốn chạy chứ gì, con hàng này có trí tuệ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây