“Thử một miếng không phải sẽ biết ngay sao?” Tô Bạch trêu chọc.
“Ha ha, ông mập tôi vẫn chưa thèm khát đến mức đó nhé.” Mập mạp duỗi tay, nhìn về phía hòa thượng và hỏi: “Hòa thượng, nhìn ra được lai lịch không?”
Hòa thượng lắc đầu: “Bần tăng không nhìn ra được, những những vật nhầy nhụa màu trắng này lại trông giống một loại dịch tiết hơn, mà nhiệt độ trong căn phòng này rõ ràng cao hơn bên ngoài rất nhiều. Bên trong dịch tiết này chắc hẳn có rất nhiều sâu ký sinh và vi khuẩn, chỉ là vì hiện tại mùa hè vẫn chưa thật sự tới, cho nên bọn chúng tạm thời không có cách nào tràn ra, rời khỏi nhiệt độ và độ ẩm của căn phòng này, bọn họ nhanh chóng diệt vong.”
“Mẹ nó, nếu mùa hè đến thì những thứ này đều sẽ tràn ra ngoài, không phải sẽ là một trận bệnh dịch mới hay sao?” Mập mạp nói với vẻ hơi sợ hãi: “Đại Bạch, tội của cậu cũng lớn lắm đó.”
“Trước khi bệnh dịch bùng nổ, Phát Thanh chắc hẳn sẽ gửi thông báo nhiệm vụ hiện thực cho các thính giả để bọn họ tới đây xử lý.” Tô Bạch nói: “Dù sao thì đối tượng nghiên cứu của người này cũng đã vi phạm yêu cầu ổn định của Phát Thanh đối với thế giới này, không được tính là thuộc nền văn minh hẳn nên phát triển ở thế giới này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây