“Sở đại cảnh quan, bây giờ quan uy rất mạnh nha, bắt nạt dân chúng cơ đấy.” Huân Nhi nhẹ nhàng vỗ một cái lên vai Sở Triệu: “Anh lái xe cảnh sát này của anh vào phố ăn uống cũng thôi đi, còn cưỡng chế bắt nạt ông chủ già phải dậy sớm mở cửa làm đồ nướng cho anh, anh không sợ gần đây có người chụp vài bức ảnh, truyền khắp weibo của anh khiến anh nổi như cồn sao?”
“Ha ha, anh cũng chỉ mong sao được thế đây, một năm gần đây án mà anh phá nhiều lắm nhé, vừa vặn cho anh nổi trước một đợt, trước cứ để mấy tên anh hùng bàn phím trên mạng tự cho mình là đúng đó, cho rằng anh là một cảnh sát xấu bắt nạt dân chúng, mà chửi bới anh, sau khi nhiệt độ đủ rồi, weibo của cục cảnh sát bọn anh lại lần lượt tuyên bố những vụ án anh phá được gần đây, làm một thế xoay chuyển, lúc này, nhân khí và con đường làm quan của anh sẽ lập tức rộng mở.”
“Khinh bỉ, khinh bỉ.” Huân Nhi che miệng cười.
“Minh tinh dùng được, còn cảnh sát không thể dùng được sao?” Sở Triệu cũng vừa cười vừa bảo: “Còn nữa, bây giờ dân mạng không còn bị mấy thông báo dắt mũi chạy như ngày trước nữa đâu, phỏng chừng trong quan điểm của phần lớn người, một cảnh sát nhiều lần phá được án lớn, bắt được nhiều kẻ xấu, khi nhàn rỗi thích tới phố ăn uống chặn đường, diễu võ giương oai một chút, ăn một miếng đồ nướng ngon tuyệt, thế này đã tính là điển hình của rất liêm khiết, rất cao thượng rồi.”
Ba người vừa ngồi xuống ghế nhựa, vừa tiếp tục thoải mái nói chuyện phiếm, bọn họ đều rất ăn ý không nói đến chuyện của Phát Thanh, cũng không nói đến thế giới chuyện xưa, sở dĩ lần này tập trung ở đây, cũng chỉ là để tìm kiếm loại cảm giác ngày trước, lại tìm về một chút dư vị, cho nên cố hết sức bỏ qua thân phận thính giả của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây