Dĩnh Oánh Nhi gọi một bát mì sợi nhỏ, còn Tô Bạch thì lại là bát lớn còn thêm một phần thịt bò. Khẩu vị của cô ta cũng không tốt cho lắm, cho nên phần lớn thời gian đều là cô ta nhìn Tô Bạch ăn từng ngụm lớn.
Khi mì sắp ăn xong, lại húp cạn nước dùng trong bát, Tô Bạch mới lau miệng một cách thỏa mãn, rồi rút một điếu thuốc ra.
Dĩnh Oánh Nhi chủ động cầm bật lửa mà Tô Bạch đặt trên mặt bàn, giúp hắn châm lửa.
Tô Bạch gật đầu với Dĩnh Oánh Nhi.
“Khi nào lại tới chỗ tôi tiếp nhận điều trị lần nữa vậy?” Dĩnh Oánh Nhi hỏi với vẻ hơi chờ mong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây