“Đừng tự mình dọa sợ mình chứ.” Tô Bạch nói.
“Vị công chúa đó không được truyền tống rời đi là một chuyện rất dễ nhận thấy, bởi vì từ con chữ trong một câu nói cuối cùng trên vách xe và lạc khoản, đều có thể nhìn ra được sự cấp bách của tình hình khi ấy, giữa các hàng chữ này, cũng có thể lĩnh hội được một loại niềm tin liều chết một phen.
Lại thêm sự kiêu ngạo của người Tần và niềm tin vào thân phận quý tộc, khiến khi cô ta viết những chữ này xuống, trong lòng chắc hẳn đã nghĩ xong chuyện sẽ chiến đến chết ở nơi này, cho dù kẻ địch có bắt cô ta đi, chắc hẳn cũng chỉ bắt được thi thể của cô ta, mà không có khả năng bắt sống cô ta.”
Ánh sáng của cây thước xuất hiện, chiếu rọi gương mặt của ông cụ Thẩm, ông ta vẫn còn ở nơi đó nghiên cứu những con chữ trên vách xe, có chút ý tứ không thể nào kiềm chế được.
“Móa nó, cụ à, cụ có thể giống như đại Bạch đi ra ngoài thùng xe hút thuốc đi dạo được không, cho chúng tôi một chút không gian để nghiên cứu pháp trận đi? Cụ vẫn luôn ở trong thùng xe nói mãi chữ của cụ như vậy, thật sự khiến tôi phiền chết mất thôi.” Mập Mạp oán giận nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây