“Móa nó, cụ còn thừa nước đục thả câu nữa à!” Mập Mạp bất mãn nói.
“Vị công chúa này được đưa đến nơi sâu trong Tây Tạng, mang theo tín phù của Tổ Long, đại diện cho Tổ Long hợp nhất các bộ lạc dân tổ tiên Tây Tạng khi ấy.” Giáo sư già nhìn văn tự trên vách xe rồi nói: “Không phải đi làm vợ của thủ lĩnh bộ lạc đâu, mà là khiến các bộ lạc tổ tiên của dân tộc Tây Tạng khi ấy làm con cháu cho cô ta.”
“Đây là nội dung được viết phía trên vách xe, đối diện vẫn còn, hơn nữa thể chữ không giống với bên này, chắc hẳn là được viết lên sau này rồi.” Tô Bạch chỉ vào mặt vách xe đối diện và hỏi.
“Ừm, đúng, là sau này viết lên đấy.” Thính giả ông già bước về phía đối diện, lôi cây thước của mình ra, khiến cho chữ tiểu Triện được trông rõ ràng hơn một chút: “Ý tứ được ghi chép trong này chính là, vị công chúa này sau khi được hộ tống đến đất Tạng, cầm trong tay tín phù của Tổ Long, rất nhanh đã thu phục các bộ lạc tổ tiên ở đất Tạng về dưới trướng mình, bọn họ lúc đầu sẽ đánh nhau người mọc ra đôi cánh, người biết biến thành dơi hút máu, người sói, và đội quân ăn mặc kỳ quái.”
Trong đầu Tô Bạch lập tức xuất hiện một cảnh tượng trong hình ảnh hồi ức của Vampire đó, lẽ nào Alexander Đại Đế đông chiến, đã đánh đến nơi này rồi sao? Nhưng hình như thời gian lịch sử của hai người này không khớp, Alexander Đại Đế và Tần Thủy Hoàng có khoảng cách thời gian một trăm năm, cho dù thời gian lịch sử tính ra sau sót, cũng không đến mức sai nhiều như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây