A Mục Lý thì lại đứng ở phía sau cách rất xa, anh ta phụ trách đặc biệt canh chừng Mập Mạp bị chế phục, bớt giết một thính giả thì sẽ bớt phải chịu một phần trừng phạt, cho nên bọn họ chỉ phong ấn Mập Mạp vốn đã nguyên khí đại thương lại, mà không hề xuống tay giết anh ta.
Hai lạt ma, một người rất trẻ tuổi, bộ dáng khoảng tầm mười một mười hai tuổi, người còn lại thì rất già, bộ dáng chừng bảy, tám mươi tuổi.
“Bá tước, lời này sai rồi, sư huynh đệ chúng tôi tới đây, chỉ vì muốn siêu độ cho tám nghìn vong hồn này để tích công đức, nếu những vong hồn này hoặc tám nghìn thi thể ở bên dưới phát sinh sự thay đổi, vậy đối với sinh linh, đối với nhân gian lại chính là một tai họa lớn. Người trong nhà Phật như chúng tôi, coi tế thế cứu người là nhiệm vụ, về phần ai kêu ba người đó lại là người cuối cùng tiếp xúc với tám nghìn thi thể này, thì lại là điều chúng tôi không dự liệu được. Bây giờ nếu những oan hồn đó muốn đầu thai làm người, không rơi vào con đường súc sinh, thì chỉ có thể lan tỏa oán niệm của họ với người khác. Bọn họ bị phong bế dưới lòng đất sáu mươi năm, dấu ấn và ấn tượng duy nhất của bọn họ cũng chính là ba người vừa mới bước qua nơi này đó.
Bây giờ xem ra ba vị thính giả đó, thật sự phải hứng chịu tai bay họa gió rồi.
Chúng tôi cũng vì sự này mà dày vò trong lòng này, nhưng tám nghìn oan hồn quan trọng hơn, chúng tôi cũng chỉ có thể trái với lương tâm như vậy. Chúng tôi tin rằng, ba vị thính giả đó cũng là người hiểu rõ lý lẽ, cũng là người hiểu được nặng nhẹ, một người chết mà độ cho cả nghìn người, chắc hẳn cho dù có chết chín lần cũng không hối hận đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây