- Da đầu còn mới, trước đó lại không có ai báo cảnh sát về việc bị thương tích gì, tám, chín phần mười, đây có lẽ là một vụ án giết người.
Sở Triệu vẫn không châm được lửa, anh ta tức giận ném thuốc lá và bật lửa xuống mặt đất, giẫm chân lên đó hai lần.
- Điều này không phải là có nghĩa, tối nay tôi không thể về được sao?
Tô Bạch bày ra dáng vẻ cậu cứ nói đi nhìn Sở Triệu, nhưng người cảnh sát như Sở Triệu cũng thật hiếm thấy, xảy ra phụ án giết người, anh ta lại còn nghĩ đến chuyện tối nay anh ta không thể về nhà ngủ ngon.
- Sở Triệu, cậu ở đó làm gì!
Lúc này một người đàn ông trung niên đứng ở cửa tầng 1 khu giảng đường, hướng về phía bên này quát.
- Anh ta là anh rể tôi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhà người ta anh rể vuốt mông ngựa em vợ con không kịp, con mẹ nó chứ, anh ta chỉ biết thao luyện tôi.
Sở Triệu đội mũ cảnh sát lên:
- Đi, cậu qua đó với tôi.
- Đội trưởng Tôn, tôi đang đi điều tra tình huống, đây là Tô Bạch, cũng là một trong những người có mặt ở hiện trường phát hiện ra da người.
Đôi trưởng Tôn có gương mặt hình chữ quốc, lúc nói chuyện rất rõ ràng, tóc húi cua, cho người ta một cảm giác chính trực, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó hỏi.
- Cậu làm xong ghi chép chưa?
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Đã làm, những điều nên nói, tôi cũng đã nói hết.
Nghe thấy thế, đội trưởng Tôn cũng không nói gì, trực tiếp nói với Sở Triệu:
- Cấp trên quyết định hiện tại sẽ tiến hành điều tra toàn bộ trường học, chúng ta không có đủ người, cậu qua liên hệ với ban giám hiệu hoặc là hội sinh viên của trường, điều thêm một số người có thể tin tưởng được, đến đây giúp đỡ.
- Vâng!
Sở Triệu xoay người rời đi, Tô Bạch cũng đi theo anh ta.