Trong lịch sử, chính quyền trung ương của Trung Quốc đã cai trị Tây Tạng cả về chiều sâu và thời gian nhưng cũng chỉ được coi là tạm ổn. Cho đến lúc Hoàng đế Càn Long lên cai trị, dùng hình thức rút thăm thành lập chính quyền, xác nhận chính quyền trung ương và chính quyền bản thổ ở Tây Tạng có địa vị ngang nhau. Trước đó trong quá khứ, mối quan hệ của Tây Tạng với vương triều Trung Nguyên nhiều nhất chỉ có thể được coi là “Chư hầu của vương triều Trung Nguyên“. Trên danh nghĩa nó đã thần phục vương triều Trung Nguyên, nhưng thật ra cũng tương đương với một loại độc lập. Về mặt ý nghĩa thì Tây Tạng hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của chính quyền trung ương cho đến khi quân đội giải phóng nhân dân tiến vào Tây Tạng năm 1959 để tiến hành bình định.
Theo cách nói của Gia Thố, chỗ của anh ta có ghi chép trong sách kinh rằng lúc trước có mười tám cao tăng đến triều Tần truyền giáo, họ đã mang theo một con Thần Ưng đến với ý đồ hiến tặng Tần Thủy Hoàng nhằm làm hài lòng Tần Thủy Hoàng và hy vọng rằng Tần Thủy Hoàng sẽ chấp thuận cho họ ở lại nước Tần truyền bá Phật giáo. Nghe nói con Thần Ưng này là một trong số con được Phật tổ cắt thịt cho ăn!
Mà trùng hợp chính là “Sử ký Tần Thủy Hoàng bản kỷ” ghi chép: Tần Thủy Hoàng “Năm 214 trước công nguyên), phía tây bắc xua đuổi người Hung Nô, từ huyện Du Trung men sông Hoàng Hà về phía đông đến huyện Âm Sơn đặt thành 44 huyện, đắp thành ở men sông Hoàng Hà làm lũy. Lại sai Mông Điềm vượt sông Hoàng Hà đánh lấy núi Cao Khuyết, Âm Sơn, Bắc Giả Trung. Đắp đình lũy để ngăn đuổi người Nhung. Dời những kẻ bị đày đến giữ ở các huyện mới. Cấm không được thờ.”, từ “Không được” chính là tiếng Phạn thanh âm d*ch của Phật Đà. Phật bắt đầu từ chùa chiền.
Ý nghĩa chính của đoạn văn là vào năm này, Tần Thủy Hoàng đã phái một đội quân lớn tấn công người Hung Nô và chiếm đóng toàn bộ khu vực Hà Sáo, trong đó có Cao Khuyết và Âm Sơn tương đương với cửa lớn của Hà Sáo. Sau đó cuộc khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng nổ ra, quân đội Tần quay trở lại Hàm Dương, đến lúc này người Hung nô mới dám run rẩy quay lại tái chiếm đất Hà Sáo. Mà triều Hán cũng bởi vì Hà Sáo nằm trong tay Hung Nô, bị Hung Nô chiếm cứ ưu thế chiến lược, nhục nhã chèn ép suốt mấy chục năm, mãi đến lúc Hán Vũ Đế dùng lực lượng cả nước mới đánh lại, cuối cùng thu hồi lại được Hà Sáo. Hầu hết khi mọi người đọc bản ghi chép này đều chỉ chú ý đến phía trước mà bỏ qua câu nói cuối cùng, lúc đó Tần Thủy Hoàng hạ chiếu chỉ xuống, trực tiếp ngăn cấm phật giáo, đoán chừng Tần Thủy Hoàng thật sự nhìn con lừa trọc (hòa thượng) không vừa mắt.
(Hà Sáo: nằm ở thượng lưu sông Hoàng Hà. Nằm trên địa phận khu tự trị Nội Mông và khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ. Phía bắc giáp núi Lang Sơn, núi Đại Thanh; phía nam giáp cao nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư; phía tây giáp núi Hạ Lan; phía đông đến tận Huhôt (Huhhot). Diện tích khoảng 25.000 km2. Nằm trong khúc uốn của sông Hoàng Hà nên có tên Hạ Sáo (khúc uốn của sông).)
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây