Về phần Ninh Thành mà nói, đóa hoa kia quả thật đã dùng tính mạng người một nhà của anh ta, thậm chí là máu tươi của vô số người để tưới nước nuôi trồng. Anh ta ghét loài hoa đó, hoàn toàn ghét nó, thà rằng nó bị chôn sâu dưới Tử Kim Sơn để anh ta không quan tâm nữa, dù sao anh ta cũng chỉ còn có nửa năm tuổi thọ. Nhưng loài hoa độc ác này sắp được đào ra, tái sử dụng và nghiên cứu, tương đương với việc xé nát vết thương đã đóng vảy của Ninh Thành.
Nói về lợi ích tập thể, lợi ích quốc gia, tình hình chung, cống hiến quên mình, thì những điều này đều hoàn toàn vô dụng đối với Ninh Thành. Hơn nữa thế giới này không ai có thể nhìn rõ hoặc nhìn thấu đáo hơn anh ta, bởi vì anh ta là một nhân chứng hoặc thậm chí là một người tham dự.
- Vậy thì anh nói cho chúng tôi biết điều này, nghĩa là anh thà đưa loài cây đó cho hai chúng tôi còn hơn giao cho chính phủ? - Mập Mạp nhanh chóng hỏi.
Lúc này Ninh Thành cũng ngồi xuống, lần lượt rút từng mảnh thủy tinh ghim ở trong lòng bàn tay ra. Vết thương dày đặc trên lòng bàn tay anh ta bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng sắc mặt anh ta lại tái nhợt hơn, không có bất ngờ gì xảy ra thì tên trộm bị trói sau bức tranh kia lại sắp bị Ninh Thành uống máu.
- Trước đây khi tôi ở phương Tây, cũng không phải chưa từng gặp người như các anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây