Tô Bạch nhắc đến cái tên Dĩnh Oánh Nhi.
- Trước đấy, anh dùng một giọng điệu rất khinh thường để nói với bọn họ. Bọn họ tự cho mình là thần, diễn xuất của anh khiến cho tất cả bọn họ đều trở nên thờ ơ, cho dù anh thể hiện ra là mình sắp chết lạnh rồi, sắp chết rét rồi, nhưng những người được gọi là thần này cũng không nhìn nhiều anh thêm một lần. Sau đó anh cảm thấy đắc chí, anh cảm thấy mình có thể vận dụng nhược điểm của thính giả một cách tài tình, bọn họ đặt chính mình ở vị trí thần, coi người bình thường là kiến hôi.
- Thật ra, anh cũng giống như thế mà thôi, lúc anh đang giễu cợt người khác, đồng thời anh cũng đang giễu cợt chính bản thân mình, bởi vì anh cũng đang làm như bọn họ vậy.
- Dĩnh Oánh Nhi chỉ là một nhà tâm lý học, nghề phụ của cô ấy là thông qua phương thức SM đặc thù, mang đến sự giải thoát về mặt tinh thần. Chắc hẳn các anh đã biết rõ việc tôi đã từng đi đến chỗ cô ấy, đồng thời cùng cô ta có mối liên lạc, bên phía các anh cảm thấy, một Lưu Phúc Toàn còn chưa đủ, nếu như lại thêm một người nhân vật bình thường mà tôi quen để làm ngòi dẫn cho nhân vật của anh, dáng vẻ như thế lập tức có thể trong một khoảng thời gian ngắn, tạo cho tôi một loại ảo giác chân thực.
- Chắc hẳn Dĩnh Oánh Nhi đã bị huyễn thuật của anh làm cho thôi miên, cha mẹ của cô ta đã chết từ rất lâu rồi, việc này càng thích hợp cho các người hành động, một người tôi không quá quen thuộc, nhưng lại nhận biết, từng thật sự gặp mặt nhau, ừm, còn là một người phụ nữ có dáng dấp rất đẹp, đơn giản là một sự lựa chọn hoàn mỹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây