(Vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh là một vụ án có thật xảy ra năm 1996 ở Trung Quốc, cuối chương này tại hạ sẽ trích dẫn vụ án đó.)
Hai người Tô Bạch và Sở Triệu cùng nhau ngồi xổm xuống ở bên cạnh vườn hoa khu giảng đường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
- Buổi trưa nay tôi mới hỏi cậu có suy nghĩ gì về việc phòng thí nghiệm mất ba thi thể giảng viên hay không, buổi tối cậu liền có thể cho tôi đáp án.
Sở Triệu bất mãn nói, ý tứ giống như ban ngày Tô Bạch đã biết nhưng lại không nói, đến buổi tối mới nói cho anh ta biết, làm hại anh ta phải từ trong chăn đứng dậy, tràn đầy một loại cảm giác oán niệm khuê phòng.
Tô Bạch nhìn thoáng qua anh ta:
- Cậu không nhìn thấy miếng da đầu kia sao?
- Tôi nhìn thấy máu là ngất, gan lại nhỏ, tôi không thấy gì.
Sở Triệu trả lời.
- Dựa vào bản lĩnh này, cậu còn có thể làm cảnh sát?
- Cậu biết rồi đó, tôi dựa vào quan hệ, đi cửa sau.
Sở Triệu đứng thẳng người lên, duỗi lưng một cái.
- Đây không phải là da đầu của ba thi thể giảng viên, thi thể của giảng viên đều bị ngâm trong Formalin bao nhiêu lâu rồi, hơn nữa sớm đã bị sinh viên lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, sao da đầu của bọn họ có thể còn máu được? Hơn nữa da đầu này rất nhẵn nhụi và mềm, có lẽ là mới chết không bao lâu, hoặc là được bảo quản trong thời gian ngắn.
Sở Triệu dùng ánh mắt giống như đang nhìn biến thái nhìn chằm chằm vào Tô Bạch:
- Cậu còn lấy ra xem?
- Lúc phát hiện da đầu, tôi đang có mặt ở hiện trường, tôi cũng được coi là một nhân chứng, trước khi cảnh sát đến, dĩ nhiên là tôi đã đi xem qua.
- Haiz, kia là da đầu mới, có phải nó có ý nghĩa gì không?
Sở Triệu qua loa nói một câu, sau đó anh ta lại lấy một điếu thuốc ra, chuẩn bị châm lửa, nhưng một trận gió thổi tới, anh ta bật mấy lần đều không được.