Lâm Chu đã lạnh đến mức sắp không xong rồi, trên lông mày đã có một tầng băng giá, đôi môi tái nhợt, chỉ là ba người còn lại ở đây, không ai liếc nhìn ông ta lấy một cái.
Bởi vì cấp độ khác biệt, thân phận khác biệt.
Cho dù trăm năm thanh xuân, ông ta vẫn chỉ là một người bình thường, ông ta không phải là thần.
Nếu như đã không phải là thần, vậy thì ông ta không có tư cách để được nhìn thẳng, đối với thính giả có thâm niên mà nói, từ trước đến nay, trường sinh không phải là việc gì cấp bách, cũng không phải là ước muốn gì.
- Vậy chúng ta cứ ngây ngốc chờ ở đây sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây