Mà sâu trong tính cách của Tô Bạch lại mang theo phản nghịch và tàn nhẫn, thật ra thứ mà hắn chán ghét nhất chính là loại cảm giác và cục diện này, thế nhưng lúc đối mặt với cục diện đó, cho dù bạn muốn điên cuồng đi lật bàn cũng không có cách nào, bởi vì bạn căn bản không tìm được cái bàn ở nơi nào.
Đối với người bình thường mà nói, cuộc sống giống như bị cưỡng hiếp, không phản kháng lại được, như vậy chẳng bằng nhắm hai mắt lại, từ từ hưởng thụ nó. Thế nhưng ở chỗ Tô Bạch, cho dù không phản kháng được, hắn cũng nhất định phải phản kháng một chút, nếu không phải thế, Tô Bạch sẽ không cam tâm, điều này có lẽ cũng là tính khí cố chấp nhất ở sâu trong nội tâm của Tô Bạch.
Thế nhưng, giống như cảm giác được Tô Bạch sẽ không đi đến xem nội dung trong bức tranh, cũng không biết là bức tranh này tự mình điều khiển, hay là bị Cát Tường thao túng, thế mà lại bay lơ lửng, chậm rãi lơ lửng giữa phòng khách.
Tô Bạch hơi nhíu mày, hiện tại hắn muốn đi về phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ, bởi vì hắn rõ ràng Cát Tường làm gì thì làm, cũng sẽ không gây chuyện ở trong phòng ngủ của tiểu gia hỏa, thế nhưng không biết vì lý do gì, Tô Bạch không đi, cũng không động.
Lúc này, Tô Bạch không thể không thừa nhận, thật ra bản thân hắn vẫn rất muốn biết một số chuyện, nhất là những chuyện kia còn có liên quan đến cha mẹ hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây