Mặc dù là thành phố nội địa, nhưng khí hậu của Thành Đô cũng có bốn mùa rõ ràng, khi bắt đầu vào mùa đông giá rét, nhiệt độ không khí thay đổi một cách rõ ràng khiến cho người ta có chút trở tay không kịp, giống như trước đó mấy ngày, người ta chỉ cần mặc một chiếc áo dài tay đơn giản, lúc ngủ thì đắp một chiếc chăn mỏng, thế nhưng mấy ngày sau đó đã chuyển sang mặc áo khoác dày, lúc ngủ cũng cần đắp mấy chiếc chăn bông.
Lúc này ở tiểu khu Vũ Hầu thuộc huyện Hồng Bài của Thành Đô, mấy cửa hàng bán đồ xiên nướng còn chưa mở cửa, cho dù mở cửa cũng rất vắng vẻ, việc làm ăn buôn bán của những cửa hàng này, chân chính bắt đầu vào buổi tối. Hiện tại ngoài đường cũng không có quá nhiều người, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài người đi bộ, khép chặt quần áo trên người, bước đi vội vàng. Nếu như không phải có việc cần thiết, chẳng ai muốn đi bộ ra ngoài vào thời tiết này cả.
Trước cổng chính của tiểu khu Vũ Hầu, một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác lông chồn đứng đó, trên quần áo thể hiện ra một sự sa hoa lộng lẫy, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra bộ quần áo này rất quý giá, đồng thời làn da của cô gái này trắng nõn như tuyết, cả người đứng đó mang đến cho người ta một loại cảm giác không cách nào dám khinh nhờn, sự xuất hiện của cô ta, không thể nghi ngờ chính là điểm thêm màu sắc cho một con đường gần như không có sức sống gì, băng thanh ngọc khiết lại không thể mạo phạm.
Cô gái cầm điện thoại di động trong tay, đứng ở cổng ra vào, chờ xe taxi đến, dường như những cơn gió lạnh đều đi đường vòng qua cô ta, bởi vì không nhìn ra được một sợi tóc đen nào của cô ta tán loạn, cũng không nhìn thấy những sợi lông chồn trên áo khoác của cô ta đong đưa, cô ta đứng đó, tự thành phong cảnh.
Xe taxi nhanh chóng đến, cô gái lên xe.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây