Thế nhưng, đối mặt với công kích cận chiến của đối phương, Sở Triệu căn bản không có cơ hội và cũng không thể đứng thẳng người giương cung tên lên bắn, anh ta chỉ có thể coi trường cung như một thứ vũ khí phòng ngự, rất miễn cưỡng mới có thể ngăn cản được thế công đến từ đối phương.
- Anh không xuống xe giúp anh ta à?
Huân Nhi nhìn Tô Bạch, cô ta không có vội vã tự mình đi xuống xe trước, mà chính là hỏi qua ý kiến của Tô Bạch, đương nhiên, một phần là bởi vì hiện tại Tô Bạch đã khóa cửa xe lại, bây giờ, nếu như cô ta muốn đi xuống, trừ khi là đánh vỡ cửa sổ xe, nếu không, thật đúng là không có cách nào. Thế nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào để cho chính mình và Tô Bạch đoạt tuyệt, cho dù là Sở Triệu hay Tô Bạch, cả hai đều là bạn tốt của cô ta, hiện tại Huân Nhi thật đúng là rất khó xử.
Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, làm như không có việc gì xảy ra, hút một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói, ánh mắt hơi nheo lại, mang theo tư thái không chút quan trọng, nói:
- Tôi cảm thấy có một vài thời điểm, phong cách hành sự của tôi quá mức làm theo ý mình rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây