“Khụ khụ…”
Dĩnh Oánh Nhi cố ý ho khan mấy lần, cô hy vọng Tô Bạch có thể giữ được phần tôn trọng cơ bản nhất, dù sao người này cũng là cha của cô, cô không thích cha của mình bị người ta xem như là một quái vật để đối xử.
- Haha, già mà không chết, xem như là kẻ trộm cũng được.
Lâm Chu không chút nào để ý đến giọng điệu của Tô Bạch, ngược lại bản thân cũng giễu cợt chính mình.
- Nếu tiên sinh đã thẳng thắn như thế, vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây